Cô hai im lặng rất lâu, sau đó bà đột ngột hỏi: “Tân Tân, vào mùa xuân lần trước, cháu nói cháu biết một dì làm việc theo giờ, một tháng cô ấy có thể kiếm được hai ba ngàn đúng không? Hôm nào đó con có thể dẫn cô đến gặp người dì đó được không?"
Dư Tự Tân vừa mừng vừa sợ: "Cô?" Bà đã suy nghĩ thông suốt rồi sao?
Cô hai mỉm cười thê lương: "Dượng của cháu là người có lương tâm, Dương Dương cũng là một đứa trẻ có lương tâm, nhưng lúc nãy cô đã suy nghĩ kỹ rồi, cô không thể dựa hết vào lương tâm của người khác để sống được. Bệnh lần này là bệnh nhẹ, nhưng nếu là bệnh nặng thì sao? Nếu là bệnh phải nằm trên giường hơn một năm rưỡi, thì ai có thể chăm sóc cho cô đây? Cô có tay có chân, đứng lên cũng là một người rất cao, người ta có thể tự nuôi mình, thì tại sao cô lại không thể? Cô cũng… không phải kẻ ngốc." Cô hai vừa nói vừa lau nước mắt trên khóe mắt.
Dư Tự Tân ôm lấy bà: "Cô, cô đừng vội, trước tiên cô hãy đi chữa khỏi bệnh, bồi dưỡng cơ thể thật tốt, sau đó cháu sẽ giúp cô. Cuộc sống an nhàn của cô, còn ở phía sau."
Lưu Gia Thành về đến nhà, vợ không nói với ông ấy câu nào, cho dù nói, cũng chỉ nói "Ăn cơm": “Đi dọn bàn": “Em đi ra ngoài mua thức ăn".
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây