Ba người trở lại bên ngoài khu người nhà của phòng giải phẫu, Dương Dương nhìn vẻ mặt tràn đầy vẻ lo lắng của ba mẹ, anh ấy vội vàng chạy tới: "Mẹ, mẹ sao rồi? Bác sĩ nói như thế nào?"
Lưu Gia Thành thuật lại lời của bác sĩ, sau khi Lưu Dương nghe xong thì đôi mắt trở nên rưng rưng, anh ấy quá có lỗi với mẹ. Anh ấy ôm lấy cổ mẹ mình, chợt nhớ tới, buổi sáng hôm đó anh ấy về đến nhà, mẹ nấu mì trứng chiên cho anh ấy ăn, anh ấy cũng không nhớ phải hỏi bà đã ăn chưa? Đã ăn cái gì rồi.
Dư Tự Tân cắt ngang cơn xúc động của Lưu Dương: "Chúng ta phải nhanh chóng thương lượng thời gian làm phẫu thuật cho cô hai! Chuyện này còn phải xem bệnh viện phẫu thuật sắp xếp ra sao, cũng không phải là anh đi đến siêu thị để mua đồ, muốn đi lúc nào thì đi lúc đó."
Các người chỉ biết ở đây khóc lóc, cảm động, áy náy, có ích gì sao? Lại còn muốn để cho cô hai phục vụ bà già kia rồi mới được đi chữa bệnh. Sau khi cô ấy nghe xong,chỉ muốn hỏi đây là tiếng người sao? Đây không phải là bệnh ở trên người ông ấy.
Lúc này một bệnh nhân được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, người nhà chen nhau bước lên, nam bệnh nhân nằm ở trên giường bệnh gào khóc lớn tiếng kêu đau, y tá khiển trách: "Tên gì? Cắt bệnh trĩ mà thôi, người không biết còn tưởng rằng anh sinh mổ!"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây