Tốc độ nói của Tần Ngữ vẫn rất chậm, tựa hồ mỗi câu nói ra đều đã được cân nhắc kỹ lưỡng, tốc độ nói này càng làm tăng thêm vẻ nghiêm túc trong lời nói của anh ấy: “Anh biết em vẫn luôn muốn hỏi anh tại sao? Tại sao tỷ lệ bản thảo thiết kế được thông qua của em không cao, nhưng… anh luôn cảm thấy phải nói, nhưng lại muốn biểu đạt rõ ràng từng câu từng chữ, cho dù là gọi điện thoại hay là biểu đạt qua văn viết, đều không đủ. Anh càng muốn để em xem nhiều hơn nữa, nhìn và cảm thụ. Bây giờ chắc em đã có đáp án cho mình rồi chứ?
“Vâng...... Trước mắt vẫn chưa phải là câu trả lời, nhưng em có rất nhiều ý tưởng ..."
Dư Tự Tân rất cảm kích Tần Ngữ, anh ấy đã cho cô ấy nguồn cảm hứng và lời khuyên tuyệt vời giống như một số giáo viên đã từng dạy cho cô vẽ vậy.
Cô lấy sổ tay ra và kể cho anh nghe những gì cô đã viết sau khi trở về khách sạn đêm qua, cô nói chuyện rất lâu, anh cũng không sốt ruột chút nào, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý, hay trả lời những nghi vấn của cô, có khi lại đưa ra vẫn đề để cô suy nghĩ.
Bữa trưa này bỗng nhiên cũng ăn thật lâu, Tần Ngữ thanh toán tiền xong, Dư Tự Tân nhìn đồng hồ, mới nhận ra vậy mà đã đã hơn ba giờ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây