Sau khi trở về thành phố G chị Kim không quên được sự lúng túng vịt nghe sấm trong bữa ăn ở Hải Thị khi đó. Chị ấy đặc biệt kết bạn với một vài người đến từ Hải Thị, nói vẫn không nói được, còn nghe, thậm chí nghe mang theo suy đoán có lẽ nghe hiểu được năm phần.
Bây giờ chị ấy nói tiếng phổ thông với Tiền Hiệu Vân và Lý Uyển Tình, nhưng trong khẩu âm giọng Thượng Hải lại át giọng Quảng Đông.
Nghe Dư Tự Tân nói sắp đến Nhật Bản cùng với vài người bạn Hải Thị, chị Kim hỏi han cẩn thận, trở về lại hỏi thăm, trong lòng tự nhủ đầu của em gái này hoặc là thông minh quá thực tế, hoặc là quá rõ ràng – Họ khổ vì không có cửa ở Hải Thị, mà Dư Tự Tân đã kết bạn với người nhà họ Lý.
Mặc dù Lý Mậu Thâm đã về hưu, nhưng yếu trâu còn hơn khỏe bò, cô cũng không yêu cầu gì khác chỉ cần không có ai đến đập phá, quấy rối khi cửa hàng mới mở là được, tiếp theo, phát triển thế nào, có thể phát triển tốt đến đâu, vậy thì phải phát huy hết khả năng độc đáo của mỗi người.
Cô hiểu ra được một việc: Làm ngành dịch vụ, bản thân không có kỹ năng hoàn hảo thì có hỗ trợ cũng vô ích.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây