Cô hai cũng rơm rớm nước mắt, nhưng cô ấy mỉm cười nâng mặt Dư Tự Tân lên nhìn: “Có đói không? Cô đoán các cháu sắp trở về nên vừa chiên bánh rán xong, có nhân đậu phộng và nhân đậu đỏ!
Chú mỉm cười bưng đĩa bánh rán đặt lên bàn: “Ngây ra đấy làm gì? Ăn đi!
Dư Tự Tân gắp một cái bánh rán cắn một miếng, vỏ ngoài bằng gạo nếp được chiên giòn tan, hạt mè thơm nức, phần nhân ngọt ngào được gói trong lớp nếp mềm dẻo.
Gặp được cô hai và Văn Văn vốn phải nên vui, khi họ chưa đến cô đã nghĩ rất nhiều lần, bánh rán trong miệng cô cũng rất ngon nhưng không biết vì sao Dư Tự Tân lại không kìm được rơi nước mắt.
Cô hai cũng không nói chuyện, ôm cô vỗ về.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây