Tống Thu Phượng vẫn còn không buông tha cho anh ta: “Kỳ nghỉ hè năm tiểu học, ba ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ hè anh đã làm xong hết bài tập chưa? Hay là mỗi ngày anh đều làm một chút, hay là lại ngây ngốc chơi như điên không có kế hoạch gì cả, có phải đợi đến trước ngày khai giảng ba ngày thì anh cầu xin người khác cho chép bài đúng không? Hừ, khi đó tuổi còn nhỏ thì cũng bỏ qua đi, không có kế hoạch còn có thể được chép bài tập. Hiện tại anh đã là người lớn hai mươi mấy tuổi đầu rồi còn không chịu lên kế hoạch nữa sao? Anh còn định chuẩn bị chép của ai? Ai cho anh mượn để mà chép?
Từ Sơn Bình xin tha: “Không phải là anh không muốn làm mà là do anh không biết phải làm kế hoạch gì! Bài tập về nhà hồi tiểu học đều là giáo viên giữ lại hết! Nếu không em làm cô giáo nhỏ cho cho anh đi, mỗi ngày em giao bài tập cho anh anh đảm bảo sẽ hoàn thành hết để cho em kiểm tra!
Cả Tống Thi Viễn và Dư Tự Tân đều làm ra mặt quỷ: “Ây da, lại còn cô giáo nhỏ nữa! Nghe buồn nôn quá đi! Lời nói xong lại làm Từ Sơn Bình đỏ mặt.
Tống Thu Phượng bảo vệ chồng chưa cưới của mình: “Hai đứa không buồn nôn sao? Cả ngày gọi nhau tiểu thiên sứ, tiểu thiên sứ không ngừng!
Chị ấy lại dịu dàng nói với chồng chưa cưới: “Em cũng không có học vấn cho nên không thể đảm đương nổi làm cô giáo nhỏ được, nhưng mà em có thể để cho anh mấy bài tập trước được – Lần sau anh đi cùng em tới hiệu sách, chúng ta sẽ phân công nhau sao chép thực đơn, đợi tới khi về nhà thì cho nhau xem để xem hiệu suất này có thể tiến bộ được hay không? Còn nữa anh cũng phải lấy một cuốn sổ ghi chép, mỗi ngày ghi nhớ năm câu nói tiếng Quảng Đông. Mặc kệ anh làm cách nào để nhớ dù sao cũng phải nhớ cho kỹ, buổi tối cùng em xem rồi hai chúng ta cùng nhau luyện.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây