Tống Chiêu Đệ đọc bức thư đó hai lần ở cầu thang tòa nhà văn phòng, sau đó gấp nó lại và bỏ vào túi. Trong thư, giám đốc Lý miêu tả cô là một người thành thật, chăm chỉ và ngay thẳng, lời lẽ chân thành.
Đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, mặt trời đã lặn ở phía tây, các công nhân tốp năm tốp ba đi về phía nhà ăn. Cái bóng khổng lồ của nhà xưởng che lấp hoàng hôn, bao trùm lên họ. Tiếng gầm rú của máy móc vẫn kêu vang.
Cô sắp rời khỏi nơi này. Một lần nữa.
Cô chưa bao giờ thích nơi này.
Nhà máy là một nơi kỳ lạ, bởi vì tầng lớp đơn giản, con đường đi lên cũng rất ít, sự xu nịnh và đấu đá giữa người với người đều được phóng đại. Người phụ trách dây chuyền sản xuất cũng chỉ một một “chức quan nhỏ đến không thể nhỏ hơn, ở nơi này có thể dùng chút quyền lực nhỏ bé trong tay để hành hạ, áp bức người khác. Mọi người vừa sợ hãi, ghen ghét chút quyền lực nhỏ bé này nhưng cũng vừa muốn nịnh bợ người phụ trách dây chuyền sản xuất, để được nhờ vào chút quyền lực nhỏ bé đó. Nếu người phụ trách dây chuyền sản xuất thấy ai không vừa mắt, thì họ sẽ bắt nạt người đó tệ hại hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây