Hoàng Kim Phượng ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào Hạ Mộc Phồn: "Nếu cô vất vả may một chiếc áo mới nhưng lại bị người khác cướp mất, cô sẽ làm gì?"
Hạ Mộc Phồn không chút do dự trả lời: "Cướp lại, xé nát nó!"
Nghe Hạ Mộc Phồn nói vậy, Hoàng Kim Phượng đột nhiên bật cười, tiếng cười ngày càng lớn, cười đến nỗi thở không ra hơi. Đợi đến khi cô cười đủ, cô giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt: "Cô nói đúng, vậy thì xé nát nó đi!"
Hoàng Kim Phượng nhìn Phùng Hiểu Ngọc vẫn luôn cúi đầu ghi chép biên bản, rồi quay đầu nhìn Hạ Mộc Phồn một cách nghiêm túc: "Đôi khi tôi thực sự rất ngưỡng mộ những người phụ nữ sự nghiệp như các cô, có thể đi làm kiếm tiền, có một công việc đàng hoàng, thoải mái làm những gì mình muốn."
Hoàng Kim Phượng cũng không muốn nhận được sự ủng hộ hay động viên của ai, chỉ đơn thuần muốn trút bầu tâm sự.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây