Nghe Như Ý nói vậy, Hạ Mộc Phồn có chút đau lòng, Hoàng Kim Phượng tuy đáng ghét nhưng con mèo của cô ta lại vô tội. Khi Hoàng Kim Phượng bị cảnh sát bắt đi, căn bản không có thời gian để quan tâm đến con mèo của mình. Bỗng nhiên bị chủ nhân bỏ rơi, trong lòng Như Ý chắc chắn rất bất an.
Hạ Mộc Phồn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Như Ý. Như Ý chỉ mới gặp Hạ Mộc Phồn vài lần, rõ ràng có chút rụt rè khi cô chạm vào nhưng nó biết bây giờ chỉ có thể dựa vào người phụ nữ trước mặt này, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Meo~~"
Hạ Mộc Phồn nhìn ra được sự không thoải mái của Như Ý khi phải sống nhờ nhà người khác, cô mỉm cười nói: "Như Ý, em cứ yên tâm ở nhà chị, chơi với Tro Than, ngày mai chị sẽ đưa em đi gặp chủ của em, được không?"
Nghe nói còn có thể gặp được chủ của mình, ánh mắt Như Ý sáng lên, nó há miệng cười.
[Thật sao? Em có thể gặp được chủ sao? Thật là tuyệt.]
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây