Hạ Mộc Phồn ngẩng đầu nhìn Thư Lan đang nói chuyện, càng nhìn càng thấy quen mắt nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Thư Lan thay đổi rất nhiều, vẻ trẻ con trong đôi mắt đã biến mất từ lâu, trong mắt đầy vẻ từng trải, sau khi mất đi sự chất phác, cả người trông có vẻ uể oải nhưng vẫn đẹp.
Hạ Mộc Phồn vừa lục tìm trong đầu vừa hỏi: "Thư Dũng Cương bắt nạt cô, tại sao cô không báo cảnh sát?"
Thư Lan nghiến răng: "Báo cảnh sát có ích gì? Chú họ tôi có tiền có thế, tôi chỉ là một đứa nhà quê, còn không bằng ngủ trên chiếc nệm êm ái đó, để ông ta cho tôi tiền tiêu vặt, mua quần áo mới, giày mới."
Hạ Mộc Phồn trong lòng thầm thở dài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây