Triệu Bằng Hải vội vàng lắc đầu: "Không tốt, không tốt, trước đây anh và mẹ anh phê bình em, đó là lỗi của chúng tôi, anh chắc chắn sẽ tự kiểm điểm sâu sắc, đảm bảo sau này tuyệt đối không nói em lười, em béo, em ngu nữa. Xin em đừng ly hôn với anh, sau này em nói gì anh cũng nghe, em muốn nuôi con của Liễu Cầm thì nuôi, em muốn nghỉ ngơi đi dạo phố thì anh sẽ đi cùng em, được không?"
Một khi Mai Ngọc Đông đã quyết định, cô sẽ rất cố chấp: "Triệu Bằng Hải, anh không cần nói nhiều nữa, tôi đã quyết định ly hôn với anh, tự mình nuôi Tiếu Tiếu. Tôi không cần bất cứ thứ gì của nhà anh, chỉ cần anh cùng tôi đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn là được."
Không thể để Mai Ngọc Đông rời đi, nếu cô ấy rời đi, vậy thì người mẹ bị liệt của anh phải làm sao? Triệu Bằng Hải sốt ruột, lúc này cơn đau trên người cũng chẳng là gì.
Một mùi phân và nước tiểu thoang thoảng xộc vào mũi, Triệu Bằng Hải lúc này mới để ý thấy trên áo khoác da và tay áo của mình còn dính vài vết bẩn.
Cổ họng không kìm được một trận buồn nôn, Triệu Bằng Hải nắm chặt tay Mai Ngọc Đông, gần như van xin nói: "Ngọc Đông, xin em đừng rời xa anh, anh đảm bảo sau này chắc chắn sẽ đối xử tốt với em. Kết hôn bao nhiêu năm nay, em vẫn luôn ở nhà hưởng phúc, anh nuôi em ăn nuôi em mặc, em căn bản không biết kiếm tiền bên ngoài vất vả thế nào. Em đã 31 tuổi rồi, không bằng cấp, không kỹ năng, lâu ngày không tiếp xúc với xã hội, đến nuôi sống bản thân còn khó, mang theo một đứa trẻ thì căn bản không tìm được việc làm. Em rời xa anh rồi thì sống thế nào? Em ăn gì? Uống gì? Ở đâu?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây