Thấy vợ nói xấu gia đình, mặt Triệu Bằng Hải có chút không giữ được, hạ giọng quát: "Ngọc Đông, chuyện trong nhà thì đừng nói ra ngoài, anh biết em không dễ dàng, mẹ anh tính tình không tốt, về nhà anh sẽ phê bình bà, hôm nay em về nhà với anh trước, có chuyện gì về nhà rồi nói."
Mai Ngọc Đông lùi lại một bước, lần đầu tiên nhìn chồng bằng con mắt của người ngoài.
Quần áo anh ta thường ngày đều do Mai Ngọc Đông giặt ủi, áo sơ mi trắng tinh tươm, giày da đánh bóng không một hạt bụi, ra ngoài ai mà không khen thầy Triệu phong độ phiên phiên?
Nhưng hôm nay, áo khoác da của anh ta lại dính bẩn ở một vài chỗ, có lẽ là do mẹ chồng anh ta đánh đổ nước trà hoặc dính nước tiểu của bà. Tóc anh ta hơi rối, thở hổn hển. Hóa ra, Triệu Bằng Hải rời xa Mai Ngọc Đông cũng chỉ là một người bình thường bị bệnh nhân liệt giường hành hạ mà thôi.
Mai Ngọc Đông thay đổi sự nhu mì thường ngày: "Không, tôi sẽ nói ở đây, về nhà sẽ không có ai giúp tôi, ở đây các đồng chí cảnh sát sẽ ủng hộ tôi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây