Hạ Mộc Phồn đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay Vương Lệ Hà, an ủi: "Người chết không thể sống lại, bà đừng đau buồn nữa."
Vương Lệ Hà hít mũi, cố kìm nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại: "Ba mẹ mất rồi, tôi cảm thấy trời sắp sụp xuống, may mà có dì Hồng và Diệu Văn ở bên cạnh tôi lo liệu mọi việc."
Hạ Mộc Phồn hỏi: "Dì Hồng là bảo mẫu sao?"
Vương Lệ Hà: "Đúng vậy, dì Hồng là em họ bên ngoại của mẹ tôi, từ khi tôi hai tuổi đã đến nhà ba mẹ tôi làm bảo mẫu, sau khi ba mẹ tôi mất, dì ấy đã đến chăm sóc cho tôi. Dì Hồng rất tốt với tôi, sau khi ba mẹ tôi mất, may mà có dì ấy ở bên cạnh, nếu không tôi không thể vượt qua được."
Hạ Mộc Phồn lại hỏi: "Tại sao dì Hồng lại rời đi?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây