Bất kể cuối cùng có tìm được Tiếu Tiếu hay không, có thể đưa gã đàn ông bạo hành kia ra trước pháp luật hay không, Thích Tiểu Mạn đều cảm kích từ tận đáy lòng những cảnh sát nhiệt tình trước mắt. Sáng nay cô đã chạy đến mấy sở cảnh sát nhưng không ai để ý đến cô, không ai tin lời cô nói nhưng năm cảnh sát trước mắt lại tin Hàn Oánh, không quản đường xá xa xôi chạy đến thành phố Tinh.
Chỉ dựa vào sự tin tưởng này, Thích Tiểu Mạn đã cảm thấy họ là những người rất tốt.
Hạ Mộc Phồn biết Thích Tiểu Mạn là người có quá khứ đau buồn, thấy trong mắt cô ánh lên sự biết ơn, cô đứng dậy, nâng cốc trà chạm vào cốc của cô: "Không cần cảm ơn, giúp đỡ người khác cũng chính là giúp đỡ chính mình."
Thích Tiểu Mạn nghe cô nói, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, miệng lẩm bẩm lặp lại lời Hạ Mộc Phồn: "Giúp đỡ người khác, cũng chính là giúp đỡ chính mình?"
Hàn Oánh ở bên cạnh nói thêm một câu: "Mỗi người đều có lúc cô đơn không nơi nương tựa, trước kia chúng ta không có ai giúp đỡ, liền cảm thấy thế giới này tối tăm vô cùng. Nhưng hôm nay, vì lời con vẹt nói, chúng ta tụ họp lại muốn giúp Tiếu Tiếu. Điều này chứng tỏ, trên thế giới này có tình yêu, có công lý, chỉ cần chúng ta dũng cảm lên thì không có gì phải sợ."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây