Hạ Mộc Phồn ngẩng đầu nhìn Trâu Bất Nhiễm: "Cô định trừng phạt ông ta như thế nào?"
Trâu Bất Nhiễm cười lạnh một tiếng: "Gậy ông đập lưng ông. Ông ta không phải vu khống mẹ tôi bị bệnh tâm thần trước sao? Gửi thư đe dọa, gọi điện đe dọa, còn cả đèn nhấp nháy nửa đêm nữa, khiến mẹ tôi căng thẳng thần kinh, vô thức dựa dẫm vào ông ta. Mẹ tôi tính tình kiên cường, lẽ ra sẽ không bị mấy lá thư đe dọa làm cho sợ hãi, tôi nghi ngờ Trâu Thành Nghiệp đã lén cho mẹ tôi uống một số loại thuốc gây ảo giác, khiến tinh thần mẹ tôi suy sụp sau này."
Hạ Mộc Phồn tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao, cô đạt được mục đích của mình chưa?"
Trâu Bất Nhiễm ngả người ra sau, vẻ mặt lại trở về trạng thái thoải mái như vừa rồi.
"Cô bạn học cấp ba của tôi đã tốt nghiệp và đi làm nhưng cô ấy vẫn còn một số người quen trong trường, đã giới thiệu tôi đến ký túc xá nữ sinh mượn ở, tôi không có việc gì thì đi loanh quanh trong khuôn viên trường, muốn xem phản ứng của ông ta. Trước đây, gia đình ba người họ thường ra ngoài tản bộ vào buổi tối, rất vui vẻ."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây