Tôn Tiễn Binh và Ngu Kính nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Hạ Mộc Phồn: "Tổ trưởng, vậy chúng tôi làm gì?"
Hạ Mộc Phồn nhìn về phía khuôn viên trường đại học yên bình xinh đẹp, sắp xếp một cách có điều bất vặn: "Ngu Kính lái xe, đưa Vệ Quốc và Hiểu Ngọc đi làm việc. Tiễn Binh, anh và tôi đi dạo trong trường, hỏi thăm tình hình của Trâu Thành Nghiệp. Tất cả mọi người, bảy giờ tối họp ở văn phòng."
Nghe nhiều thì sáng suốt, nghe một chiều thì tối tăm, hiện tại Hạ Mộc Phồn nghe được toàn là lời Trâu Thành Nghiệp nói, không bằng nghe ngóng từ miệng người khác xem Trâu Thành Nghiệp cuối cùng là người như thế nào.
Sau khi sắp xếp nhiệm vụ xong, Hạ Mộc Phồn quan sát thấy mọi người đều thoải mái, bèn chỉnh lại nét mặt, nói: "Đội Hình sự Trinh sát của chúng ta không chỉ phá án mạng mà còn phải cố gắng ngăn chặn án mạng xảy ra. Nếu như Trâu Thành Nghiệp đã báo cảnh sát thì sự an toàn tính mạng của anh ta nằm trong phạm vi bảo vệ của chúng ta, mọi người chắc chắn phải tập trung tinh thần, không được lơ là. Nếu có thể thông qua nỗ lực của chúng ta mà ngăn chặn được một vụ án mạng xảy ra thì chẳng phải có ý nghĩa hơn là đợi đến khi vụ án xảy ra rồi mới phá án sao?"
Lời này vừa nói ra, những người vốn mang tâm lý hóng hớt đều trở nên nghiêm túc, ưỡn ngực, đồng thanh đáp: "Vâng!"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây