Nếu Lận Như Tuyết nhất quyết kiện đến cùng, vậy chẳng phải ông ta sẽ phải ngồi tù sao? Chẳng lẽ Lận Như Tuyết không sợ chuyện của đứa bé bị người khác biết được, mất hết mặt mũi sao?
Trương Kiến Nhân ngồi trên ghế, vẻ mặt cầu xin nhìn Hạ Mộc Phồn: "Tôi, tôi cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, có thể thương lượng với cô giáo Lận được không, đều là đồng nghiệp trong một trường, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, hà tất phải làm mọi chuyện khó coi như vậy? Tôi nguyện ý bồi thường, bồi thường bao nhiêu tiền cũng được, chỉ xin cô ấy đừng kiện tôi."
Hạ Mộc Phồn ngồi vững trên ghế, một tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, ánh mắt như điện, nhìn Trương Kiến Nhân.
Giọng điệu của Hạ Mộc Phồn rất nhẹ nhàng nhưng những lời nói ra lại khiến Trương Kiến Nhân sợ mất mật.
"Có phải trước đây khi gặp phải chuyện, ông đều dùng cách này để xử lý không? Những cô gái bị hại không muốn lên tiếng, sau khi nhận được tiền bồi thường của ông thì chọn cách rời đi."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây