Nhìn từ cửa sổ lớn sát đất của phòng làm việc, cảnh quan của khu dân cư được tạo nên rất có ý cảnh, mấy khóm trúc xanh, một bức tường hoa hồng nở rộ, hoa giấy đỏ rực rỡ, con đường nhỏ sâu hun hút, dưới bóng cây hoa đỏ, không có một bóng người, chỉ có tiếng gió thổi qua rèm cửa sổ xào xạc.
Theo như Trương Hoành Đồ thấy, môi trường ông ta đang ở là hoàn toàn an toàn.
Trong lòng bất an, nỗi sợ hãi vẫn luôn giấu kín trong đáy lòng tự nhiên bộc lộ: "Vợ à, chúng ta, sẽ không sao chứ?"
Mạnh Toa trừng mắt nhìn ông ta: "Sẽ có chuyện gì chứ? Xưa nay người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong, nếu chúng ta không nhẫn tâm giết chết hai người ngoại tỉnh đó thì làm sao có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ? nếu như đã làm rồi thì đừng hối hận. Dù sao cảnh sát cũng không tìm thấy xác của họ, chỉ cần anh không nói, tôi không nói thì ai biết được?"
Trương Hoành Đồ cẩn thận nhắc nhở: "Còn… Hùng Phi Lương nữa."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây