"Nhưng trong quá trình điều tra, tôi phát hiện ra rằng trước sau khi bố tôi mất tích, không có nhân viên nào gọi điện đường dài đến thành phố Hoàn, cũng không có ai có họ hàng ở thành phố Hoàn. Trong mười bốn năm sau khi bố tôi mất tích, một số nhân viên của nhà máy sản xuất bột mì đã nghỉ việc để kinh doanh, một số được điều động đến các đơn vị khác, một số đã nghỉ hưu, không nghe nói ai kiếm được nhiều tiền hoặc cuộc sống được cải thiện đáng kể. Vì vậy, về cơ bản có thể loại trừ khả năng nhân viên nhà máy sản xuất bột mì thông đồng với người ngoài để giết người cướp của."
Đang nói chuyện thì một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi vội vã đi đến cửa sảnh khách sạn, tóc bà đã bạc trắng, khuôn mặt đã hằn dấu thời gian nhưng dáng người vẫn thon thả, ngũ quan đoan chính, có thể thấy rằng bà từng là một mỹ nhân khi còn trẻ.
Dương Văn Tĩnh nhìn thấy người phụ nữ đó, đứng dậy vẫy tay với bà.
Người phụ nữ trung niên đi tới, vẻ mặt có phần khó chịu. Vừa đi đến bàn của Dương Văn Tĩnh, bà đã hạ giọng nói: "Mẹ nghe nói con lại nộp đơn xin mở lại vụ án cũ, con có thể bớt gây chuyện được không? Đối mặt với cảnh sát, mẹ đã nói đi nói lại vô số lần rồi, mẹ không muốn cuộc sống của mình bị xáo trộn thêm lần nào nữa."
"Mẹ... " Vừa mới nói được một chữ, cổ họng của Dương Văn Tĩnh đã nghẹn lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây