Dương Văn Tĩnh nói: "Hạ Mộc Phồn, tôi đã nghe nói về sự việc của cô từ lâu rồi. Cô có thể sau hai mươi năm, chỉ bằng sức mình đã tìm được người mẹ mất tích, trong lòng tôi vô cùng khâm phục, cũng rất ngưỡng mộ. Nói thật, lần này tôi đến thành phố Hội là để nhờ cô giúp đỡ."
Hạ Mộc Phồn quay đầu nhìn Cố Thiếu Kỳ một cái.
Dương Văn Tĩnh giải thích: "Chuyện này tôi không báo trước với anh Cố. Tôi biết cô có năng lực đặc biệt, nếu không cũng không thể ở độ tuổi ngoài hai mươi đã trở thành thành viên tổ chuyên gia của Sở công an tỉnh Hồ Nam. Có lẽ trước khi cô đến, anh Cố đã kể cho cô nghe về câu chuyện của tôi rồi, chuyện bố tôi mất tích vẫn luôn là nỗi đau trong lòng tôi, tôi không tin ông ấy bỏ trốn với tiền. Bất kể đã qua bao lâu, bất kể có khó khăn đến đâu, tôi chắc chắn phải tìm được ông ấy."
Hạ Mộc Phồn ngẩng đầu nhìn Dương Văn Tĩnh, bình tĩnh nói một câu: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Đúng không?"
Dương Văn Tĩnh đột ngột đứng dậy, nắm chặt tay Hạ Mộc Phồn, không giấu được vẻ xúc động.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây