Sau một hồi im lặng kéo dài, Vũ Tịnh lau nước mắt trên mặt, cuối cùng cũng mở miệng nói.
"Trạch Thanh, ông còn nhớ không, năm 1976 là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?"
Chuyện cũ hiện về rõ mồn một, giọng Vi Trạch Thanh rất nhẹ nhàng: "Nhớ chứ, lúc đó bà toàn thân đầy thương tích, nằm mê man trên giường bệnh viện, hỏi nhà ở đâu cũng không nói, cô đơn đáng thương lắm. Bà nói sau khi tốt nghiệp phổ thông năm 68, bà đã đến một nông trường ở tỉnh Liêu làm thanh niên trí thức, phương Bắc lạnh giá, sức khỏe bà không chịu được, hảo không dễ dàng về nhà thăm người thân thì phát hiện gia đình đã ly tán, bà cầu xin tôi làm thủ tục cho bà nghỉ ốm để trở về thành phố."
Vũ Tịnh nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy nhưng lại đẹp đến kinh người, đôi mắt đen láy chất chứa đầy vẻ đau khổ, Vi Trạch Thanh vốn chưa từng rung động trước tình cảm nam nữ nhưng lần này lại bị cảm động. Ông giúp Vũ Tịnh làm giấy chứng nhận nghỉ ốm, nhờ người quen chuyển hộ khẩu của bà về thành phố Hội, sau đó kết hôn với bà, đầu năm 78 con gái chào đời, Vi Trạch Thanh không chút do dự đảm nhận trọng trách chăm sóc con cái, hết lòng ủng hộ Vũ Tịnh thi đại học.
Khóe miệng Vũ Tịnh nở một nụ cười cay đắng: "Tôi xin lỗi, tôi đã lừa ông."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây