Kha Lộc cười để lộ hàm răng trắng như tuyết, trông rất tươi tắn, rất dễ gần, điều này khiến Hạ Mộc Phồn nhìn anh ta nhiều hơn. Cô phát hiện anh ta có mái tóc đen mượt, mái ngố lưa thưa trên trán, có chút giống một ngôi sao ca nhạc nào đó ở Cảng Thành mà cô thấy quen mắt. Hạ Mộc Phồn không có tế bào nghệ thuật, hát không hay, cũng không đuổi theo thần tượng nhưng cô có một người bạn cùng phòng đại học đặc biệt mê ngôi sao ca nhạc này, trong ký túc xá thường phát băng cát-xét của anh ta nên Hạ Mộc Phồn cũng biết đến ngôi sao ca nhạc này.
Kha Lộc nhận ra ánh mắt khác thường của Hạ Mộc Phồn, anh ta hỏi: "Cảnh sát Hạ, có cần chụp ảnh làm bằng chứng không?"
Anh ta còn biết cả chụp ảnh làm bằng chứng nữa sao? Hạ Mộc Phồn thu hồi tâm trí từ thời đại học, nhanh chóng vào trạng thái làm việc: "Anh phụ trách khu nào?"
Kha Lộ: "Sảnh tầng một."
Hạ Mộc Phồn ánh mắt sắc bén: "Vậy sao anh còn quản cả chuyện ở tầng ba?"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây