Chỉ tiếc là rùa cỏ không có dây tiếng động, nhiều nhất chỉ có thể phát ra tiếng động khi thở bằng mũi, căn bản không thể nói được."
Nghĩ đến lúc rời đi, vẻ mặt cố nhịn cười đến mức sắp co giật của Chu Vĩ, Hạ Mộc Phồn cảm thấy hơi bất lực.
Ước chừng Chu Vĩ có chết cũng không tin rằng mình có thể nghe được tiếng lòng của chú rùa cỏ Tiểu Mặc.
Phùng Hiểu Ngọc dậm chân: "Cô còn tâm trạng đùa giỡn nữa à! Cho dù rùa cỏ có dây tiếng động thì có thể nói tiếng người được không? Tôi còn tưởng cô thực sự đi tìm manh mối, không ngờ..."
Cung Vệ Quốc lắc đầu, giọng nói mang theo chút thương cảm: "Xong rồi, xem ra pháp y Cố lại phải buồn bã mất ngủ nhiều ngày rồi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây