Trong giọng nói của cô lộ ra sự cố chấp không tìm được người thì không bỏ cuộc, còn ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm, điều này khiến Cung Vệ Quốc cảm thấy như có thứ gì đó bóp chặt trái tim, khó thở.
Anh ta không biết nên an ủi Hạ Mộc Phồn như thế nào, chỉ có thể nói lớn: "Yên tâm đi tổ trưởng, chúng tôi sẽ giúp cô."
Ánh mắt của Hạ Thường Xuân chuyển từ cánh đồng sang khuôn mặt của Hạ Mộc Phồn, nghĩ đến đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cố chấp cho rằng mẹ mình còn sống, vì chuyện này mà không biết đã đánh nhau với bao nhiêu đứa trẻ, không khỏi thở dài: "Phồn Phồn, tiếp theo cáu định điều tra ai?!"
Gió lạnh tháng ba thổi đến, làm rối tung mái tóc trước trán của Hạ Mộc Phồn.
Cô lắc đầu, giơ tay chỉ về phía đầu thôn: "Đến nhà dì Quế, năm đó dì ấy nói mẹ cháu bỏ trốn với thằng lưu manh Tôn Quảng Thắng ở thôn bên, cháu phải hỏi cho rõ."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây