Nguyên Đường suy xét một lát, như thể đang đánh giá nhân phẩm của Hồ Minh, sau đó mới thận trọng đưa giấy thông báo cho anh ấy, đưa được một nửa cô lại rút về: “Anh dập thuốc đi.
Hồ Minh không nói nên lời, song anh ấy vẫn dập thuốc theo lời cô.
Rồi anh ấy nhận lấy tấm giấy, nhìn thấy cái tên được in thật to trên đó, trong lòng anh ấy cảm thấy rất phức tạp.
“Chậc, nhớ năm ấy ông đây học cũng giỏi phết đấy, nếu không phải…
Nguyên Đường lặng lẽ lắng nghe, Hồ Minh không nói nốt điều mình muốn nói, anh ấy cẩn thận gấp gọn giấy thông báo lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây