Lần này Nguyên Liễu muốn chạy trốn nhưng cửa đã bị Nguyên Lương đóng lại, cô bé đành phải ở trong sân chịu trận.
Mắt Nguyên Liễu ầng ậng nước, nói thật cao: “Sao mẹ lại đánh con!? Mọi công việc nhà mấy ngày qua đều do con làm hết đó!
Cô bé tủi thân oà khóc: “Tất cả việc nhà đều là con làm, chẳng một ai làm cả! Con mệt muốn chết, Nguyên Cần không giúp con, vậy mà mẹ còn đánh con!
Nguyên Cần cũng bị đánh vài cái, nhưng Nguyên Cần biết tính tình của Triệu Hoán Đệ, biết lúc này có chạy cũng vô dụng nên chỉ đứng đó chịu mấy đòn, rặn ra chút nước mắt, trông đáng thương vô cùng.
Nguyên Liễu chỉ vào Nguyên Cần, cô bé khóc nức nở tới mức nghẹn ngào: “Tại sao? Nguyên Cần và con giống nhau, nó lười biếng sao mẹ không đánh? Mẹ thật thiên vị!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây