Đây đã là lần thứ hai tối nay ba Trịnh nhắc đến từ “đứa què, Trịnh Tiểu Vân giận quá hóa cười.
“Ba, nếu ông đã nói vậy, thì được, tôi không ở nhà nữa. Hôm nay tôi sẽ dọn ra khỏi đây. Dì Quách, dì cũng không cần khóc, thiếu một miệng ăn của cháu, chắc dì cũng tiết kiệm được một khoản lớn rồi.
Trịnh Tiểu Vân thả lại quả bom này, đi thu dọn đồ đạc của mình. Hiện tại cô ấy ở trên ban công, mỗi tối chỉ là kéo rèm lên.
Đồ của cô ấy cũng ít ỏi đáng thương, chỉ có mấy bộ quần áo và chăn gối.
Ba Trịnh mặt mày đen kịt, dì Quách lại hoảng loạn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây