Điền Mật nói: “Cậu...
Lưu Minh: “Nhà tôi nghèo.
Biểu cảm của anh ấy quá đỗi thản nhiên, sự thản nhiên ấy khiến Điền Mật cảm thấy khó xử, tự trách mình hỏi quá vô tư.
Lưu Minh cười xòa: “Cậu đừng hiểu lầm, mấy người trong phòng tôi đối xử với tôi rất tốt. Tôi vốn nói không đi nhưng họ cứ ép phải đi cùng. Trên đường đi không để tôi tiêu một xu nào, chỉ là tự tôi thấy không thoải mái thôi.
Điền Mật ồ lên một tiếng, chiếc bánh trên tay cũng không muốn ăn nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây