Bà Ngô vẫn đang lảm nhảm: “Đàn ông đều có là đức hạnh như nhau cả. Đừng mong họ có lương tâm. Đều là đứng núi này trông núi nọ hết. Có thứ này thì lại muốn có thứ khác, và họ sẽ không bao giờ hài lòng. Cô cho rằng mình hiền huệ, nhưng người ta lại nghĩ cô như kẻ ngốc ấy, nhưng đừng ngu ngốc nữa, quan trọng nhất là phụ nữ chúng ta phải nắm tiền trong tay.
Mã Lan lúng túng mỉm cười và ngừng nói.
Trước khi rời đi, bác Ngô đã nói một câu chân thành với Mã Lan: “Cô gái, tôi biết cô vẫn không thể rời xa ba của Vi Vi. Nghe lời tôi, hai đứa như này đã là mệnh rồi. Vương Lễ có lỗi với cô. Nhưng suy cho cùng thì đối phương đã có gia đình rồi, nếu cô là người hiểu tình hiểu lý, thì hãy lợi dụng cảm giác tội lỗi của cậu ta mà đòi thêm tiền, như vậy các cô có thể sống hạnh phúc khi không có cậu ta."
Mã Lan không biết phải cử động tay chân ở đâu, sắc mặt cô ấy tái nhợt sau những lời bà Ngô nói. Cô ấy muốn giải thích nhưng không biết làm thế nào. Cô ấy đang ngồi trong cửa hàng như một con rối bằng đất sét.
Sau khi đến Thái Châu, mặc dù cô ấy chấp nhận việc mình sống ở thành phố, nhưng thực tế, cô ấy rất sợ hãi mọi lúc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây