Nguyên Đường mới ra tới đã bị tin tức này đập vào mặt, cô yên lặng không nói lời nào.
Người này vội la lên: “Cháu à, mẹ cháu không tốt, nhưng đã đến nước này rồi, cháu không trở về gặp mặt một lần cũng không thích hợp đi. Dù sao bà ta cũng là người sinh ra cháu, cháu tiễn bà ta lần cuối, cũng coi như trả hết tình nghĩa mẹ con.
Nguyên Đường cúi đầu, đầu trống rỗng, cô ngơ ngác, không biết trả lời một câu được từ khi nào, còn lại thì đều đơ như khúc gỗ đi theo người ta.
Triệu Hoán Đệ sắp chết. Bà ta rõ ràng không nên chết vào lúc này.
Tin tức này tới đột ngột, Nguyên Đường nghĩ liên tục kiếp trước có chuyện này không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây