Vừa đến miền nam, Nguyên Đường đã nhận thấy người cùng làng có điều không ổn. Ban đầu nói là sẽ làm việc ở nhà máy da nhưng trên đường đi người đó đã đổi ý, nói rằng làm ở nhà máy da rất vất vả, cô ta quen một người chủ nhà nghỉ, chỉ thiếu hai người dọn dẹp phòng ốc, mỗi ngày chỉ cần giặt giũ, lau dọn, làm một ngày nghỉ một ngày, không phải ba ca như nhà máy, một tháng lương có thể được ba trăm đồng, cao hơn nhà máy năm mươi đồng.
Trần Châu, người đi cùng cô, ngay lập tức bị thuyết phục, vồn vã hỏi về tiền lương, có bao ăn ở không.
Tuy nhiên, Nguyên Đường lại rất cảnh giác. Năm đó ở huyện Bạch cũng mới mở một hộp đêm, người trong làng ai cũng nói đó là nơi bẩn thỉu, nam nữ ôm nhau nhảy nhót, chẳng ai đứng đắn cả.
Ở làng bên cạnh có một cô gái trẻ làm việc ở đó, về nhà nói là làm phục vụ ở khách sạn nhưng sau đó bị người ta bắt gặp đang bưng bê trong hộp đêm, rồi mang tiếng xấu.
Thế nên, khi vừa xuống xe, cô tìm thấy thời điểm thích hợp, Nguyên Đường liền kéo Trần Châu chạy đi, bất kể người cùng làng kia có gọi thế nào cũng không quay lại.
Hai người không quen biết ai, phải tìm rất nhiều nhà máy mới tìm được công việc tạm thời với mức lương một trăm đồng mỗi tháng.
Khi mọi thứ ổn định, Nguyên Đường gọi điện về nhà.
Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, Nguyên Đường vẫn nhớ rõ Triệu Hoán Đệ đã mắng cô thế nào qua điện thoại.
“Mới nhỏ mà đã học đòi thói hư, chỉ biết lăng loàn, người ta tìm cho công việc tốt thì mày lại chê cực. Mày muốn ép tao chết phải không? Cút về ngay! Tao không cần số tiền bẩn thỉu đó…
Nguyên Đường tay chân lạnh ngắt, cô muốn giải thích nhưng Triệu Hoán Đệ chẳng buồn nghe.
Hóa ra là người cùng làng kia thấy Nguyên Đường và Trần Châu bỏ trốn, đoán chừng hai cô bé đã phát hiện ra điều gì đó. Cô ta cũng sợ hãi.
Mất đi hai người cũng không sao nhưng lỡ hai người này nói với người làng về việc cô ta làm gì ở phía Nam thì gia đình cô ta còn mặt mũi nào nữa? E rằng sau này em trai cô ta cũng không thể kết hôn!
Thế là cô ta quyết định ra tay trước, cô ta gọi điện về nhà, bóng gió nói rằng Nguyên Đường không muốn làm công việc vất vả mà cô ta tìm cho, muốn làm việc nhẹ nhàng ở khách sạn. Rồi mập mờ nói thêm rằng khách sạn ở miền nam rất lộn xộn.
Chỉ vài câu, cô ta đã đổ hết tội lỗi lên đầu Nguyên Đường.