“Thật ra.” Sở Nguyệt Nịnh dùng giọng điệu nghiêm túc, ẩn ý nói: “Cô gái trong ảnh không phải là người đã cùng anh nói chuyện phiếm.”
"Thật sao...?" Đan Tài Tuấn nhìn người trong ảnh với cảm xúc lẫn lộn, cũng chính là cô gái trong ảnh lấy 10.000 khối của hắn.
“Ý cô là cô gái trong ảnh này đã lừa tôi?”
Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ một chút, gật đầu: “Có thể nói như vậy.”
Đan Tài Tuấn biết mình bị cô gái trong tấm ảnh lừa gạt, ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Hắn không hề quan tâm đến 10.000 khối mà mình bị lừa, mà còn thực sự rất vui mừng.
“Nói cách khác, người gạt tôi cũng không phải là bạn gái tôi, cô gái này có thể là chị gái của bạn gái tôi, cô ấy không muốn để em gái mình gặp tôi, dù sao, nếu em gái cô ấy gả sang Malaysia thì về sau hai người muốn gặp mặt xác thực là rất phiền toái."
Trong đầu Sở Nguyệt Nịnh đầy thắc mắc cùng bất lực.
Vị phú nhị đại này rốt cuộc đã xem bao nhiêu bộ phim dài tập cẩu huyết lúc 8 giờ vậy chứ?
"Không phải chị gái."
"Anh thật sự muốn tìm được cái gọi là bạn gái sao?"
Đan Tài Tuấn gật đầu: “Tôi đương nhiên muốn tìm cô ấy rồi.”
“Nhưng cô ấy thực sự cũng không muốn anh tìm được cô ấy.”
Đan Tài Tuấn không hiểu: "Tại sao?"
"Bởi vì cô ấy tự ti." Sở Nguyệt Nịnh cười nói.
"Tự ti?" Đan Tài Tuấn khó hiểu, "Ý cô là cô ấy không xinh đẹp sao? Không sao, tôi chú trọng đến cảm xúc cùng tâm hồn hoà hợp hơn, căn bản không quan tâm đến vẻ bề ngoài, cho dù cô ấy lớn lên xấu xí, cũng không quan trọng đối với tôi."
Sở Nguyệt Nịnh muốn nói lại thôi, cuối cùng viết một chuỗi địa chỉ lên sổ, xé tờ giấy đưa cho Đan Tài Tuấn, “Đến nơi này tìm, chân tướng mọi chuyện đều sẽ rõ ràng, nhưng mà."
Sở Nguyệt Nịnh nhắc nhở: “Chú ý tâm tình tốt, anh hẳn biết rõ mình có bệnh tim, không thể quá kích động.”
Đan Tài Tuấn tiếp nhận tờ giấy, vô thức che trái tim mình lại, nhìn thấy địa chỉ trên tờ giấy, trong lòng vừa khiếp sợ vừa vui sướng.
Không ai ngoại trừ cha mẹ hắn biết hắn bị bệnh tim.
Đại sư đều có thể tính ra được hắn mắc bệnh tim, cũng nhất định có thể giúp hắn tìm được bạn gái.
"Cám ơn đại sư."
Đan Tài Tuấn không nói nhiều, nhanh chóng thanh toán tiền, rồi ngăn lại một chiếc taxi vội vàng rời đi.
"Xem bói có thể tìm ra một người ở đâu sao?"
Bên ngoài quầy hàng, nam sinh hiển nhiên không tin, đẩy bả vai Kiều Tinh, "Có thật sự thần kỳ như vậy à? Tinh ca, chúng ta đi qua nhìn xem?"
Kiều Tinh vốn không muốn để ý đến hai người nữa, nhưng sau khi suy nghĩ lại, dù sao cũng không có việc gì, không bằng cùng đi qua nhìn một chút.
“Đi, đi qua xem thử."
_________
Lý Tuệ Văn lúc này đã có mặt trong đám đông, cầm máy ảnh, lợi dụng lúc hỗn loạn để chụp ảnh Sở Nguyệt Nịnh. Ngay lúc cô đang do dự không biết nên đi theo qua nhìn xem hay không, ánh mắt cô liếc thấy dòng chữ “một ngày hai quẻ” viết trên tấm bìa cứng.
Nói cách khác, hôm nay Sở đại sư sẽ tính toán hai quẻ!
"Haha! Tôi nhất định phải tìm ra thông tin bùng nổ nhất, sau đó hướng toàn bộ người Hương Giang công bố thân phận của Sở đại sư!"
Lý Tuệ Văn hai mắt toả sáng, cô lập tức lấy máy gọi ra yêu cầu đồng nghiệp hỗ trợ.
Rất nhanh.
Sở Nguyệt Nịnh đã nghênh đón quẻ thứ hai của ngày hôm nay.
Một thiếu nữ rất trẻ.
Thiếu nữ tên là Đỗ Diệu. Cô và bạn thân nắm tay nhau ngồi xuống.
Sở Nguyệt Nịnh liền hướng cô cười cười: “Trước tiên chúc mừng cô, còn có năm phút, cô sẽ thành niên.”
Đỗ Diệu vẻ mặt kinh ngạc, giơ bàn tay nhỏ bé trắng nõn che miệng, trong mắt có chút kinh ngạc chớp chớp: “Nhân Nhân nói đúng, chị thật sự xem rất chuẩn.”
"Là Tô Nhân Nhân giới thiệu đến sao?" Sở Nguyệt Nịnh hiểu rõ.
“Vâng.” Đỗ Diệu khẽ mỉm cười, “Cậu ấy nói chị đã cứu mạng cậu ấy bằng hai trăm khối, kêu em cũng tới xem thử.”
Sở Nguyệt Nịnh hỏi: “Vậy cô muốn xem cái gì?”
Đỗ Diệu lắc đầu: “Em cũng không biết xem cái gì, chỉ là Nhân Nhân giới thiệu rất nhiều bạn học, em thấy rất tò mò nên muốn tới xem thử.”
"Tốt nhất là không có chuyện gì xảy ra, nếu tính ra có tai hoạ có thể sớm tránh được thì càng tốt."
Sở Nguyệt Nịnh bắt đầu xem mệnh cho Đỗ Diệu, lấy được bát tự của Đỗ Diệu, bấm ngón tay tính toán: “Cô không phải là con gái ruột của cha cô sao?”
Đỗ Diệu thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, cha là cha nuôi của em. Nhưng mà, ông ấy đối với em rất tốt, tốt hơn bất kỳ người cha nào trên đời.”
Trong nội tâm của con gái, cha quả thật là người quan trọng nhất và đáng tin cậy nhất trên đời.
Nhớ lại quãng thời gian chung sống với cha nuôi từ nhỏ.
Đỗ Diệu khoé miệng tràn đầy vui sướng.
"Từ nhỏ đến lớn, ông ấy luôn thoả mãn mọi yêu cầu của em một cách vô điều kiện."
"Lúc còn rất nhỏ, ông ấy thậm chí còn không để bảo mẫu chăm sóc em. Dù công việc rất bận rộn, nhưng ông ấy vẫn luôn tự mình làm hết mọi thứ."
Đỗ Diệu nói rất nhiều chuyện, cuối cùng nói: “Tóm lại, tuy ông ấy không phải cha ruột của em, nhưng ông ấy đối xử với em còn tốt hơn cả cha ruột.”