Thập Niên 90 Hương Giang: Đơn Giản Một Quẻ, Nhận Tội Đền Tội

Chương 49:

Chương Trước Chương Tiếp

Chơi được một thời gian ngắn.

Kiều Tinh ngày càng phát hiện, những người tam quan không hợp thực sự là không thể trở thành bạn bè.

Sở Nguyệt Nịnh sau khi mời người ngồi xuống, nhìn Đan Tài Tuấn nói: "Từ tướng mạo của anh, anh xuất thân từ một gia đình khá giả, là một phú nhị đại*, cha mẹ yêu thương nhau, mối quan hệ gia đình từ khi còn nhỏ cũng rất tốt."

(*thế hệ giàu có đời thứ hai, thường được dùng để chỉ con cái của giới nhà giàu mới nổi)

Hai nam sinh thấp giọng thảo luận.

"Vừa lên đã thả bom, người ta vừa rồi còn thấy một trăm khối quá đắt, lại vẫn tính ra được là phú nhị đại?"

“Không thấy mâu thuẫn sao?”

“Phú nhị đại chắc sẽ không phải chỉ có một ngàn khối trong ví thôi đấy chứ?”

Kiều Tinh cũng rất ngạc nhiên, thông qua đủ loại biểu hiện vừa rồi của Đan Tài Tuấn, thầy tướng số nếu chỉ dựa vào nhìn mặt mà nói chuyện thì chắc chắn sẽ không dám một ngụm ấn định đối phương chính là phú nhị đại.

Đan Tài Tuấn suy nghĩ một lúc rồi hào phóng thừa nhận: "Hoàn cảnh trong nhà tôi quả thực rất tốt. Cha mẹ tôi kinh doanh buôn bán kiếm được một số tiền, sau đó cùng di dân sang Malaysia."

Đan Tài Tuấn nói xong, rất tò mò: "Chắc chắn là cô nhận ra đôi giày của tôi phải không?"

Khi đến Hương Giang, tuy không mặc đồ hàng hiệu gì nhưng bởi vì hắn rất kén chọn đối với giày nên đã đi một đôi giày hàng hiệu.

Bằng không thì không có cách nào giải thích, khi hắn vừa mới ngồi xuống Sở Nguyệt Nịnh đã tính toán ra gia cảnh của mình.

“Anh nói anh muốn tính toán chuyện nhân duyên?” Sở Nguyệt Nịnh không có trả lời ngay câu hỏi này, hai tay khoanh lại cười nhẹ một tiếng, “Anh từ nhỏ đến giờ nhân duyên vẫn luôn không tốt.”

"Anh theo đuổi mười cô gái, nhưng không có ai trong số họ đồng ý hẹn hò với anh."

Đan Tài Tuấn lúc này là thực sự kinh ngạc.

Suy cho cùng, những chuyện này đều là từ tận đáy lòng hắn khi còn trẻ. Bởi vì chưa từng có bạn gái nên hắn từng cảm thấy tự ti so với các bạn cùng lứa tuổi.

Loại cảm giác tự ti này tiền tài là không thể nào thoả mãn được.

_________

Đan Tài Tuấn lúc này trở nên rất nghiêm túc, nhưng đồng thời vẻ mặt lại rất mê mang: “Đại sư, ngài có thể giúp tôi nhìn xem bạn gái lần này của tôi có thể tu thành chính quả không?"

Nhưng Sở Nguyệt Nịnh lại trực tiếp lắc đầu: "Bạn gái? Thời cơ chưa đến, anh kiếm bạn gái ở nơi nào?"

"Không phải." Đan Tài Tuấn trở nên nóng nảy, "Tôi thực sự có bạn gái. Lần này tôi đến Hương Giang chỉ để gặp cô ấy."

Nói xong.

Đan Tài Tuấn còn lấy từ trong ví ra ảnh hắn chụp Purikura* cùng với bạn gái và đưa cho những người bên cạnh xem: “Nhìn xem, bạn gái của tôi rất xinh đẹp.”

(*là một dạng buồng chụp ảnh rất phổ biến ở Nhật Bản, ở Việt Nam còn gọi là chụp ảnh Hàn Quốc, sau khi chụp ảnh có thể được chỉnh sửa và trang trí trước khi in ra với những khung hình, sticker, hay hình vẽ do chính bạn lựa chọn)

Khuôn mặt thiếu nữ trên tấm ảnh Purikura rất xinh xắn.

A Sơn bà nhìn qua và nói: "Quả thực rất xinh đẹp."

Kiều Tinh cảm thấy tò mò nên cũng nhìn xuống xem.

Đan Tài Tuấn chìm đắm trong những kỷ niệm ngọt ngào và vui vẻ kể về quá trình quen biết với bạn gái.

"Tôi và bạn gái là yêu xa, chúng tôi quen nhau lần đầu trên một diễn đàn trên mạng, sau khi nhắn tin qua lại vài lần, chúng tôi liền trao đổi số điện thoại riêng."

“Hơn nữa, giọng nói của bạn gái tôi rất dễ thương, thực sự càng nghe càng làm cho tôi yêu cô ấy. Cuối cùng, tôi không kìm được xúc động muốn theo đuổi tình yêu đích thực nên đã gạt người nhà mua vé máy bay đến Hương Giang.”

Nói đến đây.

Đan Tài Tuấn dừng lại một chút, thần sắc có vẻ khổ sở.

“Nhưng mà.” Sở Nguyệt Nịnh chỉ ra: “Anh phát hiện ra bạn gái anh gặp khác với những gì mà anh tưởng tượng. Khi anh hỏi cô ấy một số chuyện riêng tư giữa hai người, cô ấy không thể trả lời, thậm chí giọng nói của cô ấy cùng những gì anh nghe được có chút không giống đúng không?”

“Anh đưa cho cô ấy 10.000 khối, sau đó cô ấy không trả lời anh, anh cũng không thể liên lạc được với cô ấy phải không?”

Đan Tài Tuấn vuốt vuốt khuôn mặt thiếu nữ trong tấm ảnh rồi nhẹ gật đầu.

"Cô ấy nói cô ấy bị bệnh nặng và cần dùng tiền. Hơn nữa vì tôi rất tốt, nên cô ấy muốn tôi rời khỏi cô ấy đi tìm người khác để kết hôn."

Kiều Tinh nghe hồi lâu mới thực sự nhịn không được nói: "Anh không phải là thật sự tin đó chứ?"

Sở Nguyệt Nịnh gật đầu, phú nhị đại sao có thể có đầu óc đơn thuần như vậy?

"Tôi đương nhiên tin." Đan Tài Tuấn vẻ mặt chắc chắn : "Tôi quen cô ấy hơn nửa năm, cách một đoạn thời gian sẽ gọi điện thoại, tôi không tin một cô gái thiện lương đáng yêu như vậy có thể gạt người."

"Cô ấy đã cho tôi tình yêu mà tôi chưa bao giờ nhận được từ bất kỳ cô gái nào khác. Đại sư, tôi chỉ muốn cô giúp tôi tính toán một chút, tôi và cô ấy có thể tu thành chính quả hay không? Tôi nhất định phải tìm được cô ấy."

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 13%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️