Thập Niên 90 Hương Giang: Đơn Giản Một Quẻ, Nhận Tội Đền Tội

Chương 48:

Chương Trước Chương Tiếp

Kiều Tinh nhíu mày: "Các người lập tức trở về, nếu không liền câm miệng."

Hai người nhìn sắc mặt lạnh lùng của Kiều Tinh, liếc nhìn lẫn nhau, liền không hề lên tiếng.

Sở Nguyệt Nịnh vẫn còn cùng A Sơn bà nói chuyện phiếm.

Một giọng nói ngạc nhiên đột nhiên truyền tới từ phía trước.

Sở Nguyệt Nịnh ngẩng đầu, liền nhìn thấy cạnh quầy hàng có ba nam sinh đang đứng, trong đó một người nhìn có chút quen mắt, cô suy nghĩ một chút, hình như là nam sinh buổi sáng hôm đó mua nước đường không lấy tiền thừa?

Kiều Tinh xách theo hai bọc thuốc lớn, nhìn nữ thần hắn đã chờ thật lâu cũng không có xuất hiện ở cửa trường học, ánh mắt đều là kinh hỉ: "Chị, vậy mà lại mở quầy hàng ở đây sao?"

Vừa mở miệng chính là gọi chị.

Sở Nguyệt Nịnh nhanh chóng đứng dậy từ trên chiếc ghế đẩu, đi đến trước quầy nước đường, thuận tay cầm lấy tạp dề treo trên quầy, cười rạng rỡ nói, "Đúng vậy! Tôi vẫn luôn ở chỗ này bày quầy bán hàng. Ngày đó là vì có việc, nên mới đến trung học Sùng Trung."

Kiều Tinh nghe vậy, trên khuôn mặt ngây ngô thoáng qua vẻ ảo não: "Thật xin lỗi, là hai người bạn của em đã đến đồn cảnh sát trình báo, có gây phiền phức cho chị không?"

Lúc này Sở Nguyệt Nịnh mới hiểu tại sao Thi Bác Nhân lại yêu cầu cô đi lấy khẩu cung, hoá ra là có người giúp mình trình báo nha! Cô đưa mắt nhìn về phía hai nam sinh phía sau, vẻ mặt bọn họ hiện lên thần sắc xấu hổ.

Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Không sao cả, phát hiện người khả nghi báo cáo cảnh sát là trách nhiệm của người dân Hương Giang!"

Nói xong, cô đưa tay vào tủ kính gõ nhẹ bảng giá nước đường: "Hôm nay cậu muốn uống gì? Tôi mời."

Kiều Tinh thấy nữ thần không tức giận liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn các loại trên bảng giá một lúc lâu mới chọn một phần, hai nam sinh phía sau cũng muốn chọn, liền bị Kiều Tinh liếc mắt một cái, bọn họ liền co rúm người lại không dám nói lời nào.

Sở Nguyệt Nịnh làm xong đóng gói đưa cho hắn, thấy hắn đang cầm hai bọc thuốc lớn, “Vậy hôm nay cậu không đến lớp mà đi mua thuốc à?”

_________

"Thuốc là mua cho anh trai em." Kiều Tinh không khỏi đau đầu khi nghĩ đến tình huống ở nhà. "Anh trai của em đột nhiên rơi vào trạng thái người thực vật, trong nhà hiện tại vô cùng hỗn loạn, cảm xúc của bố mẹ em cũng không tốt lắm nên em trở về giúp đỡ một chút."

“Thì ra là vậy.” Sở Nguyệt Nịnh liếc mắt nhìn qua tướng mạo Kiều Tinh, quả thực có một người anh trai đang trải qua gian khổ, nhưng là cuối cùng cũng sẽ gặp được quý nhân, biến nguy thành an.

Cô không nhìn kỹ.

"Hãy chăm sóc tốt cho bố mẹ cậu trước, anh trai cậu cuối cùng nhất định sẽ ổn thôi."

Kiều Tinh còn chưa kịp hỏi nguyên nhân thì đã bị một thanh niên chen vào ép sang một bên.

Chàng trai liếc mắt đánh giá quầy nước đường rồi nhìn tấm bìa cứng treo ngoài tủ kính, sau đó hỏi: “Người ta nói xem bói ở đây rất linh, có thật không vậy?”

Kiều Tinh sửng sốt, nhớ lại những gì bạn mình vừa nói.

Vừa rồi hắn chỉ để ý nhìn người mà không chú ý đến xung quanh, bây giờ nhìn lại đúng là thật sự trông thấy một tấm bìa cứng có viết đoán mệnh trên đó.

Chẳng lẽ.

Nữ thần... thực sự có thể xem bói sao?

Trong quầy hàng, Sở Nguyệt Nịnh nghiêng đầu liếc nhìn thanh niên, hỏi: “Anh muốn xem cái gì?”

Chàng trai có vẻ hơi xấu hổ: “Tôi muốn xem nhân duyên.”

"Một trăm khối một quẻ, có thể chấp nhận được không?"

Đan Tài Tuấn sửng sốt, hắn chỉ là tâm huyết dâng trào mới muốn đến xem một chút, làm sao có thể tưởng tượng được lại sẽ đắt như vậy, “Có thể bớt một chút không?”

Hắn mở ví ra, trong đó vẫn còn một ngàn tệ. (= 1.000)

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì số tiền này cũng vừa đủ để hắn trở về Malaysia.

Hiện tại xem bói tốn một trăm, hắn lo lắng không đủ tiền.

“Không thể.” Sở Nguyệt Nịnh cười nói: “Chẳng qua, không trúng không lấy tiền, có muốn xem hay không là tùy mỗi người.”

"Xem không trúng không lấy tiền?" Đan Tài Tuấn nghĩ nghĩ, do dự một lát, "Phạm vi này quá rộng, làm sao biết có linh nghiệm hay không?"

Sở Nguyệt Nịnh tự tin nói: “Thứ tôi tính ra, cùng ngày không linh, cách ngày cũng sẽ linh, nếu không đúng thì anh có thể tới tìm tôi hoàn lại tiền.”

Đan Tài Tuấn lúc này mới yên tâm.

“Được rồi, tôi nghe rất nhiều chủ quầy hàng nói cô tính toán rất linh nghiệm, thử xem một chút vậy."

“Vào ngồi đi.” Sở Nguyệt Nịnh nói xong nhìn Kiều Tinh đang đứng bên cạnh, có lỗi nói: “Tôi không có thời gian để nói chuyện với cậu nữa.”

"Không sao, chị cứ bận việc trước đi." Kiều Tinh cũng không có quấy rầy hai người, đi sang một bên nhường đường cho thanh niên.

Ma xui quỷ khiến.

Kiều Tinh lựa chọn ở lại.

Hai nam sinh ở phía sau xì xào bàn tán.

"Một trăm một quẻ, thực sự là quá đắt."

“Xem bói có tiền như vậy, tôi cũng muốn bày quầy thử một chút.”

"Tinh ca, anh đã tin chưa? Hoá ra ngoài việc bán nước đường, chị ấy còn thật sự bói toán gạt người."

“Người này, thật sự là dễ bị lừa, mới đó mà đã mắc câu rồi.”

Kiều Tinh cảm thấy rất khó chịu, rất muốn kêu hai người ngừng lại, nhưng lại cảm thấy căn bản che không được miệng hai người. Khi đó, hắn chuyển đến trường trung học Sùng Trung từ nước Anh, vì không có bạn bè nên mới thường chơi với hai người này trong lớp.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 13%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️