"Vậy bà phải thử xem!"
Sở Nguyệt Nịnh vừa cùng A Sơn bà nói chuyện phiếm, vừa đem từng thứ trên xe bày ra quầy hàng. Lúc mang tấm bìa cứng ra, cô lại từ trong túi nhựa màu đỏ lấy ra một cây bút đánh dấu, sau đó đem tấm bìa cứng xoay ngược lại, một lần nữa viết lên một hàng chữ.
Đoán mệnh (một ngày hai quẻ, một quẻ 100.)
Phong thuỷ (một trận hai nghìn.)
A Sơn bà nhìn thấy thế liền khuyên: "Nịnh Nịnh, cháu không thể viết như vậy được."
"Vì sao ạ?" Sở Nguyệt Nịnh dừng lại động tác, cô có chút không rõ ràng lắm mà mở to mắt nhìn.
"Cháu xem người quanh phố Miếu làm gì có ai công khai ghi giá? Bên này du khách vốn nhiều, hơn nữa phần lớn đều là du khách lục địa. Nếu như đề sẵn giá, bọn họ cảm thấy đắt, thậm chí hỏi cũng không có."
A Sơn bà bán hoa quả đã mấy chục năm, tự nhiên biết rõ phương pháp đối đãi khách hàng, "Ngược lại, bọn họ tới hỏi cảm thấy giá đắt, tuy rằng không mua, nhưng cũng sẽ khiến cho người ta có cảm giác sạp hàng kinh doanh rất tốt, do đó hấp dẫn thêm càng nhiều người đến mua."
Sở Nguyệt Nịnh yên lặng lắng nghe.
A Sơn bà thấy cô có thể nghe lọt, liền nói, "Bà biết cháu xem tướng rất linh, nhưng người khác là sẽ không biết. Khắp các con phố ở Cửu Long đều có những thầy tướng số hai ba mươi một quẻ, người không biết chuyện vừa nhìn thấy một trăm một quẻ liền quay đầu đi mất rồi."
"Nếu như cháu không viết giá, người khác tới hỏi dù có cảm thấy đắt, nhưng thấy cháu bán nước đường, nước đường vừa rẻ lại vừa gặp được khách hàng khát nước, họ sẽ mua nước đường của cháu."
_________
Cô bắt đầu ấn định giá chủ yếu là vì muốn loại trừ một số khách hàng vô nghĩa cùng không thật sự muốn xem bói. Tuy rằng, hiện tại cô ở tại phố Miếu cũng đã có một chút danh tiếng nho nhỏ, nhưng đại đa số người biết cũng chỉ là một số chủ quán trên phố mà thôi.
Sở Nguyệt Nịnh nghe xong, cảm thấy quả thật có chút đạo lý.
"Nhưng mà viết cũng đã viết rồi, không thể xoá được."
"Giấy chỉ là việc nhỏ." A Sơn bà nói xong, tay chân lanh lẹ mà từ trong một đống giấy bìa cứng dẹp trên mặt đất lấy ra một cái xé xuống một mảnh lớn, đưa tới, "Muốn bao nhiêu cũng đều có."
"Cảm ơn A Sơn bà. "
Sở Nguyệt Nịnh mặt mày hớn hở tiếp nhận giấy các-tông, một lần nữa ở phía trên viết xuống một hàng chữ.
Đoán mệnh, phong thuỷ: một ngày hai quẻ, không đúng không lấy tiền.
Sau khi viết xong, Sở Nguyệt Nịnh lại tìm một sợi dây sắt xuyên qua giấy bìa rồi buộc vào mặt ngoài tủ kính, treo cùng một chỗ với bảng giá nước đường để khách hàng dễ nhìn hơn. Làm xong hết thảy, A Sơn bà liền mang ra hai chiếc ghế đẩu, rồi kêu cô cùng ngồi xuống.
Hai người cùng nhau nói chuyện phiếm, A Sơn bà lấy ra ly nước đường có vẽ lên thanh thần phù, vừa uống vừa khen.
Một nơi khác.
Một chiếc Bentley phiên bản mở rộng tiến vào bãi đỗ xe của toà cao ốc thương mại Hán Hưng.
Thiếu niên duỗi đôi giày thể thao được thiết kế riêng ra ngoài rồi bước xuống xe từ hàng ghế sau, hắn mặc một chiếc áo len màu lam, để lộ ra viền áo phông màu trắng ở bên trong, trên khuôn mặt đẹp trai có chút non nớt hiện lên vẻ âm trầm, giống như đang cực kỳ bất mãn đối với chuyện gì đó.
"Tinh ca, anh đừng tức giận mà." Bạn hắn khoác trên lưng chiếc cặp màu nâu đuổi theo phía sau, vội vàng giải thích, "Chúng ta rõ ràng biết rõ nữ thần nước đường đến nhà ăn tìm người nha, cảnh sát vẫn đang tìm kiếm manh mối, chúng ta không thể nào biết rõ mà không báo được."
Kiều Tinh bước chân dừng lại, biểu hiện trên khuôn mặt vẫn như trước tức giận, lại nhịn không được vội vàng giải thích: "Người ta tốt như vậy, chị ấy còn muốn đuổi theo trả lại tiền thừa cho tôi, làm sao có thể có liên quan đến vụ án giết người được?"
"Cái đó thì chưa biết! Có bao nhiêu đồng phạm trong các cuộc điều tra tội phạm bây giờ đều là mỹ nữ chứ."
Một người bạn khác cũng nói tiếp: "Gì đây, Tinh ca, anh sẽ không thật sự mới gặp nữ thần một lần liền rễ tình đâm sâu đấy chứ?"
"Nếu như không phải, Tinh ca làm sao sẽ cả ngày vẫn luôn tìm quán nước đường đây?"
Bạn hắn nhớ lại: "Ngày đó em còn trông thấy bên cạnh quầy hàng của chị ấy có tấm biển viết coi bói, tuổi còn trẻ như vậy, nói không chừng là học sinh ở cổng trường quá khôn khéo không dễ lừa gạt, nên chị ấy lại chuyển tới chỗ khác để lừa gạt tiền rồi cũng nên."
"Tinh ca, anh cũng không thể càng lún càng sâu nha."
Đều là những học sinh tràn đầy nhiệt huyết thờ phụng khoa học chủ nghĩa, ở trong mắt bọn họ, những người làm nghề coi bói, đều là một đám gạt người.
Hai người thấy Kiều Tinh giống như thật sự nghiêm túc nên không khỏi khuyên can.
Kiều Tinh phiền chán đến nhức đầu, trong nhà vốn đã có một đống việc, vừa xin phép nghỉ liền đụng phải bạn học tìm đến hắn, dọc đường vẫn luôn khoe khoang nói cái gì mà đi cục cảnh sát tố cáo nữ thần khiến hắn vừa nhìn đã choáng váng kia.
Không muốn tiếp tục nghe hai người nói nhảm nữa.