"Có chuyện gì cô có thể nói thẳng."
Thạch Ngọc Băng cũng không vòng vo: “Anh biết đấy, gần đây người trong tổ trọng án công tác đều rất khẩn trương, đặc biệt là tổ A cực kỳ nổi bật, đã liên tục giải quyết được vài vụ án tồn đọng.”
Các vụ án tồn đọng đều là những vụ án cũ, manh mối quá ít, hơn mười năm thậm chí hai mươi mấy năm vẫn chưa tìm ra hung thủ.
Tổ A gần đây đã phá giải liên tiếp ba vụ, có thể thấy phong quang vô hạn đến nhường nào.
Mặc dù tổ D không có vụ án tồn đọng nào nhưng gần đây lại xảy ra một vụ án gây chấn động - vụ án lột da người. Bởi vì thủ pháp gây án của hung thủ vô cùng tàn nhẫn, trước là lột da người rồi phân thây, đã gây ra ảnh hưởng rất lớn đến dư luận Hương Giang.
Mấu chốt là, manh mối có thể bảo tồn được từ bộ thi cốt không da lại cực ít, thậm chí cho tới bây giờ ngay cả tin tức của nạn nhân vẫn chưa được xác nhận.
Quá trình điều tra phá án gặp rất nhiều khó khăn.
Dù được xếp vào tổ nào cũng sẽ gây khó khăn rất lớn, Thạch Ngọc Băng cũng cực kỳ đau đầu.
Cô tâm phiền ý loạn gõ gõ bàn: “Áp lực từ phía trên rất lớn, hiện tại mọi người ở Hương Giang đều đang nhìn chằm chằm vào tổ D. Nếu vụ án không được giải quyết càng sớm càng tốt, nếu nạn nhân thứ hai xuất hiện, dư luận sẽ bùng nổ không thể kiểm soát, lòng người dân Hương Giang cũng sẽ vô cùng hoảng loạn ”.
"Tôi không hy vọng vụ án này trở thành án tồn đọng. Chu tiên sinh hiểu tôi đang nói gì đúng không."
Chu Phong Húc đứng dậy, đưa lại hồ sơ vụ án: "Tổ D nhất định sẽ dốc toàn lực điều tra phá án, cô có thể yên tâm."
Sau khi Sở Nguyệt Nịnh rời khỏi đồn cảnh sát thành phố Cửu Long, cô cũng không vội quay lại phố Miếu mà đón một chiếc taxi đi đến cửa hàng phong thủy 'Như Ý'.
Ông chủ Hoàng nhìn thấy cô gái quay lại, người còn chưa tới ông ấy đã đặt tờ báo xuống nở một nụ cười đặc trưng khách hàng là thượng đế, nhất định phải chào đón khách hàng bằng 100% tinh lực và 100% dịch vụ.
"Cô gái xinh đẹp, cháu muốn mua gì?"
“Cháu muốn mua một chiếc la bàn.” Sở Nguyệt Nịnh nhìn quanh cửa hàng một vòng, ngoài một số dụng cụ dùng trong ngành phong phủy, cửa hàng còn bán rất nhiều đồ trang trí.
Ví dụ như các vị Bồ Tát, thần tài, thậm chí cả có cả mèo chiêu tài.
_________
Ông chủ Hoàng mặc áo đạo bào, ông ấy đem tay áo rộng thùng thình nhấc lên, đi đến quầy lấy ra mấy cái hộp, đặt từng cái một lên bàn.
“La bàn của cửa hàng có giá từ vài trăm khối đến vài nghìn khối, không biết cháu muốn tầm giá bao nhiêu?”
Sở Nguyệt Nịnh cầm lấy từng chiếc lên nhìn, chiếc la bàn trong tay cô vừa nặng lại lạnh buốt, cô đưa hai tay nâng lên một chiếc, nghi hoặc nhìn về phía ông chủ: “Tất cả đều là vàng, không có màu khác sao?”
Mà nguyên một đám giống như không có một cái nào nhìn qua có thể giữ được pháp lực, vừa quê mùa lại vô dụng.
"La bàn tốt nhất khẳng định đều là màu vàng rồi, cháu đúng là có mắt nhìn, chiếc này có giá sáu nghìn sáu, kiểu dáng giống hệt như của đại sư Vượng Giác, ông ấy đã từng đeo nó khi tham gia chương trình."
"Sáu nghìn sáu?"
Sở Nguyệt Nịnh lập tức buông la bàn xuống: “Vừa đắt lại vô dụng.”
"Cháu mới vào nghề không hiểu là chuyện bình thường. Tuy rằng la bàn đắt và rẻ không có nhiều khác biệt, nhưng khi người chân chính trong nghề sử dụng thì sự khác biệt là rất lớn." Ông chủ Hoàng không trách Sở Nguyệt Nịnh, nhớ tới cô là người mới, liền nói: “Nếu cháu không thích màu vàng, chú có một chiếc màu đen cháu có thể nhìn xem.”
Ông chủ Hoàng mở ra một ngăn tủ, lấy ra một thứ được bọc lại bằng vải đỏ, chậm rãi mở ra: "La bàn này không phải là màu vàng, nếu cháu thích thì chú bán cho cháu với giá một trăm tệ."
Dù sao để lại ở cửa hàng cũng là lãng phí.
Căn bản sẽ không có ai thích loại la bàn này cả.
Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy, không giống như những chiếc la bàn lớn khác, nó rất nhỏ, vừa vặn có thể cầm bằng một tay, trọng lượng lại rất nặng, chất liệu có cảm giác cứng cáp hơn đồng, ngoại trừ trên đó khắc văn tự canh giờ bằng màu vàng ra thì toàn bộ la bàn có màu xám đen.
Cô rót vào trong một chút pháp lực.
Phát hiện bên trong lớn hơn nhiều so với bề ngoài.
"Chắc chắn một trăm khối?"
Ông chủ Hoàng cười nói: “Thu vào là 80 khối, lợi nhuận kiếm thêm chỉ có 20 khối, không ngại nói thật với cháu, lúc mới thu được thứ này, chú chỉ nghĩ lấy cho đủ số, ai ngờ nó lại cùng những chiếc la bàn khác không hợp, cũng ảnh hưởng đến doanh số bán hàng, cho nên chú đã cất nó đi và để dưới đáy hộp, nếu cháu không muốn, chú cũng khó mà bán được nó đi.”
"Nhưng mà có sao nói vậy, nếu sử dụng xảy ra vấn đề, cũng sẽ không được đổi trả đâu."
"Được, cháu lấy cái này."
Sở Nguyệt Nịnh thoải mái đưa tiền, lúc cô chuẩn bị rời đi, ông chủ Hoàng cầm tờ báo lên, vỗ nhẹ vào trang đầu hỏi: “Gần đây có một đại sư đoán mệnh rất nổi tiếng đó, cháu đã xem qua chưa?”