Thập Niên 90 Hương Giang: Đơn Giản Một Quẻ, Nhận Tội Đền Tội

Chương 40:

Chương Trước Chương Tiếp

"Nhân ca, vụ án lúc trước của Kiên thúc là anh nói có quỷ giết người mà, anh hoàn toàn không tin sao?" Cam Nhất Tổ nghi hoặc.

"Chúng ta là cảnh sát, điều quan trọng nhất là phải tin vào khoa học." Thi Bác Nhân thấy Cam Nhất Tổ thật sự ngây thơ như vậy, không khỏi dùng ánh mắt trìu mến nhìn hắn.

“Tuỳ tiện đều có thể tin vào chuyện ma quỷ giết người thì vụ án không cần phải phá nữa à?”

"Nếu như hôm nay thật sự phải đi bệnh viện, tên của tôi Thi Bác Nhân sẽ bị viết ngược lại."

Cùng lúc đó.

Nghi phạm từ một phòng thẩm vấn khác ở hành lang vọt ra, đối phương phá huỷ một chân ghế gỗ phía trên còn gắn vài cây đinh sắt, vẻ mặt dữ tợn cầm chặt chân ghế gỗ vung về phía đám người.

"Tôi không có tội, các người mau thả tôi ra ngoài!"

Đột nhiên.

Nghi phạm giẫm phải vỏ chuối không biết do ai vứt ra, lảo đảo một cái, ngay tại lúc sắp ngã xuống đất thì cây gậy gỗ đập về phía trước.

Đinh sắt rỉ sét phập phập một tiếng cắm vào cái mông trơn mịn đầy đặn.

Ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết của Thi Bác Nhân.

_________

Nghi phạm nhìn người đàn ông đang kêu gào đau đớn, hai tay run rẩy, gậy gỗ bị thả ra giắt trên cái mông của Thi Bác Nhân.

Thật sự quá đau đớn, đau đến nỗi Thi Bác Nhân toát đầy mồ hôi, nắm tay trước tiên chỉ vào nghi phạm rồi mới từ từ rút cây gậy gỗ ra.

“Ở đồn cảnh sát mà lại dám tấn công cảnh sát! Nhất Tổ, bắt hắn ta tống ngay vào tù, không ngồi đủ mười năm không cho phép ra ngoài!"

Cam Nhất Tổ lập tức tiến lên, đá nghi phạm một cước rồi sau đó bẻ tay đối phương ra sau lưng đẩy vào góc tường.

Nghi phạm áp mặt vào tường khóc lóc kể lể: "Thưa ngài, có cần phải nghiêm trọng như vậy không? Cũng chỉ là một khúc gỗ thôi mà".

"Một khúc gỗ thôi sao?" Thi Bác Nhân nhặt cây gậy gỗ lên làm bộ muốn đập vào mặt nghi phạm, nghi phạm sợ tới mức run rẩy, bi ai cầu xin tha thứ.

“Đáng tiếc khúc gỗ này không đâm vào mặt mày.” Thi Bác Nhân tức giận ném gậy gỗ xuống đất.

Có một chút máu dính trên chiếc đinh rỉ sét.

Cam Nhất Tổ chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau, híz-khà-zzz một tiếng, đi tới đỡ Thi Bác Nhân: "Nhân ca, có muốn đi bệnh viện lấy số hay không?"

Lời của chủ quán nước đường quả thật chuẩn đến không chân thực!

Nói phải đến bệnh viện, thực sự cần phải đến bệnh viện.

Không muốn đi cũng không được.

Thi Bác Nhân đau đến nhe răng trợn mắt, một tay che mông, trong lòng vừa đau vừa sợ.

Đau là cái này đinh thật con mẹ nó quá sắc bén, còn sợ chính là nếu đi bệnh viện hắn không phải là phải đổi họ sao?

Huyết mạch cuối cùng của lão Thi gia dám đổi họ, các lão tổ tông được chôn cất ở tỉnh Giang Thành xa xôi sẽ từ trong đất nhảy ra ngoài, trèo đèo lội suối, bơi qua biển rộng cũng muốn tới thu thập hắn mất?

"Trùng hợp... Đây nhất định là trùng hợp."

"Cuộc sống thực sự đầy rẫy những sự trùng hợp ngoài ý muốn."

Thi Bác Nhân cố nở một nụ cười, chắp tay trước ngực hướng không khí bái lạy: “Có chuyện lạ cũng đừng ngạc nhiên, có chuyện lạ cũng đừng ngạc nhiên…”

Chu Phong Húc nhặt vỏ chuối trên sàn ném vào thùng rác của bà cụ dọn vệ sinh đi ngang qua, cụp mắt xuống, sau khi nhìn miệng vết thương vỗ nhẹ vào vai Thi Bác Nhân, “Đi bệnh viện nhìn xem, chi phí tìm tôi thanh toán."

Thi Bác Nhân cảm kích đến nước mắt lưng tròng, thuận đà liền hướng lên bò, hỏi ra câu hỏi mà hắn đã ấp ủ bấy lâu nay.

"Húc ca, anh thật tốt với em, không bằng xem em bị thương như vậy mà mời chúng em tối nay đi uống rượu ở quán bar Hoan Nhạc được không?"

Chu Phong Húc liếc hắn một cái, cười nói: “Nếu như cậu còn nhắc tới bar Hoan Nhạc, chuyện lần này tự mình bỏ tiền túi.”

“Đã rõ."

Thi Bác Nhân che mông, uỷ khuất im miệng.

Văn phòng thanh tra bị mở ra.

Một người phụ nữ tóc ngắn mặc cảnh phục, nói năng thận trọng, đầu tiên nhìn một vòng mọi người chung quanh, thấy Thi Bác Nhân che mông, cảm thấy hứng thú nhìn hắn: "Anh đang làm gì vậy?"

"Không có việc gì, không cẩn thận bị trầy da." Thi Bác Nhân nói dối mà mặt không đỏ tim không loạn.

Đùa gì vậy, mất mặt trước mặt đồng nghiệp coi như xong.

Trước mặt phụ nữ vẫn cần phải giữ gìn phong độ.

“Chú ý an toàn một chút.” Thạch Ngọc Băng nói xong, ánh mắt rơi xuống trên người đàn ông đứng cạnh vẫn không lên tiếng, nhẹ gật đầu.

"Chu tiên sinh, phiền toái anh đến chỗ tôi một chút."

Văn phòng rất rộng, trên tường dán đầy ảnh khi còn trẻ của Thạch Ngọc Băng trong đội cảnh sát, cũng như các huy chương vàng trong các cuộc thi hạng mục thể năng khác nhau.

Thạch Ngọc Băng xoay người cầm lấy tài liệu trên bàn: “Tuỳ tiện ngồi.”

Chu Phong Húc ngồi xuống sô pha bên cạnh, Thạch Ngọc Băng đem báo cáo vụ án đưa tới: “Vụ án nữ thi ở Trường Sa Loan đã được phá, trước tiên xin chúc mừng anh. Cấp trên đánh giá rất cao với tốc độ phá án nhanh chóng lần này của tổ D."

Chu Phong Húc mở báo cáo ra, thấy vụ án đã được giải quyết, Thạch Ngọc Băng sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến hắn, liền khép báo cáo lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 13%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️