"Nhưng mà cũng tốt, cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng đàn ông không đáng tin cậy."
Hà Thi Phỉ nói xong, từ trong túi áo lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, “Sau khi lấy lại được khoản tiền trước đó, tôi mở lại một công ty mỹ phẩm, chủ yếu kinh doanh mỹ phẩm châu Á. Gần đây, mỹ phẩm của Nhật Bản rất được ưa chuộng, toàn bộ Hương Giang cũng chỉ có tôi có. Nếu Sở đại sư thích nhãn hiệu này, có thể đến công ty của tôi để chọn một ít."
“Chỉ chọn mỹ phẩm thôi, không có gì khác sao?” Sở Nguyệt Nịnh nhướng mày.
"Thật sự là chuyện gì cũng không giấu được cô." Hà Thi Phỉ cười nói: "Nếu như có thời gian, hy vọng cô có thể xem phong thuỷ giúp công ty của tôi, giá cả có thể thương lượng."
Sở Nguyệt Nịnh đã hứa sẽ giúp con gái của Kiên thúc siêu độ, “Sẽ mất vài ngày.”
“Không thành vấn đề.” Hạ Thi Phỉ đứng lên, “Vậy tôi về công ty trước.”
Hà Thi Phỉ băng qua đường lớn, có người đuổi theo và ngăn cô lại.
Người phụ nữ nhìn thoáng qua chiếc Ferrari màu đỏ, biết Hà Thi Phỉ là người có tiền, liền nhanh chóng tính toán.
"Nếu Sở Nguyệt Nịnh không rảnh, tại sao không tìm những đại sư phong thuỷ lợi hại khác? Cháu trai của tôi là một đại sư phong thuỷ, nó rất lợi hại, tôi có thể giới thiệu nó cho cô được không?"
Chỉ cần hoàn thành một đơn, bà ta cũng có thể kiếm được rất nhiều phí giới thiệu.
Hà Thi Phỉ lắc đầu.
Hương Giang không phải không có các thầy phong thủy nổi tiếng.
Lúc đầu cô còn nghi ngờ năng lực của Sở Nguyệt Nịnh, nhưng kết quả có thể nghĩ.
"Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ ở Hương Giang không ai có thể so sánh được với Sở đại sư."
_________
Suy cho cùng, ai có thể nhìn thấu vận mệnh con người được như Sở đại sư?
“Thành thật mà nói, nếu không phải Sở đại sư đến giúp tôi xem phong thủy, thì phong thuỷ của công ty tôi thà không động đến còn hơn.”
Sau khi Hà Thi Phỉ nói xong, cô bước lên chiếc Ferrari.
Chỉ để lại người phụ nữ nhìn Sở Nguyệt Nịnh, bà ta mới từ phố Oa Đả chuyển đến, đương nhiên không nhìn thấy cảnh xem bói của Hà Thi Phỉ, nên cứ lầm bầm lầu bầu.
"Không ai có thể so sánh được? Đánh giá cao như vậy?"
"Đều là một đám lừa người, có gì khác nhau? Tôi cũng không tin cô gái nước đường nào đó có thể thổi ra hoa được."
Sở Nguyệt Nịnh không biết có người đang muốn đào đơn hàng của mình, đến giữa trưa, cô thu quán đi đến cửa hàng Trường Sinh cạnh miếu Hoàng Đại Tiên.
Cửa hàng Trường Sinh vốn là bán quan tài, đồ tang lễ và cung cấp dụng cụ phục vụ tang lễ.
Cô không biết tại sao Kiên thúc lại hẹn gặp ở nơi này.
Nhưng sau khi bước vào cửa hàng Trường Sinh, nhìn thấy những chiếc hũ tro cốt chất đầy trên tường, cô đã hiểu được đôi chút.
Kiên thúc sớm đã chờ từ lâu, chủ động giải thích: “Đất ở Hương Giang rất quý, nghĩa trang lại càng đắt đỏ, mọi người đều đang chờ nhà nước cấp một chỗ trống, chúng ta chỉ có thể trước tiên cất giữ trong cửa hàng Trường Sinh."
Hương Giang tấc đất tấc vàng, điều này đương nhiên dẫn đến tình trạng thiếu không gian nghĩa trang, vị trí nghĩa trang công cộng giống như nhà ở công cộng đều phải chờ đợi. Cửa hàng Trường Sinh tự nhiên mở rộng nghiệp vụ, dành ra một vị trí đặc biệt cung cấp cho du khách cô hồn được nghỉ ngơi.
Kiên thúc thở dài: “Cũng không biết khi nào thì vị trí của A Quyên được phân đến.”
Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay tính canh giờ: “Canh giờ đã đến, chúng ta bắt đầu thôi.”
Kiên thúc nghe vậy cẩn thận từng li từng tí di chuyển tro cốt của A Quyên từ trên tường chuyển xuống.
Sở Nguyệt Nịnh đốt vãng sinh phù mà cô đã sớm chuẩn bị sẵn, sau đó nhắm mắt lại thầm niệm siêu độ chú văn, một luồng ánh sáng trắng người ngoài không thể nhìn thấy xoay quanh hũ tro cốt.
Khi làm xong hết tất cả thì sắc trời đã tối.
Sở Nguyệt Nịnh lê bước mệt mỏi trở lại phố Miếu, quyết định lát nữa sẽ đến cửa hàng phong thủy mua một số vật dụng và đạo cụ hỗ trợ, nếu không chỉ dựa vào niệm chú thì cô không chết vì mệt cũng phải chết khát.
Không đợi cô kịp đến cửa hàng phong thủy, một nhóm cảnh sát mặc cảnh phục đã mời cô đến đồn cảnh sát thành phố Cửu Long, nói cho hoa mỹ thì chính là hợp tác điều tra.
Trong phòng thẩm vấn.
Thi Bác Nhân nhìn thiếu nữ gọn gàng sạch sẽ, dầu muối không vào phía đối diện, buồn bực đến nỗi tóc cũng muốn rụng cả bó to, hai tay hắn chống lên mặt bàn, nghiêng người về phía trước.
"Bà cô này, xin hãy nói sự thật. Cô nói Lý Chí Vinh đưa cho mẹ nuôi mình hoa đào quỷ cho nên vì để giải sát cô mới xách hoa đào quỷ đi tìm hắn sao?"
"Loại chuyện ma quỷ không hề có thật này cô lấy ra lừa gạt Lý sư cô đã đành, vậy mà cô còn dám lừa gạt cả cảnh sát? Cô cũng không phải đang quay phim truyền hình huyền học đâu."
Cam Nhất Tổ đứng bên cạnh cũng giúp hù dọa: “Đúng vậy, tội lừa gạt cảnh sát rất nghiêm trọng, nếu ảnh hưởng đến việc phá án, cô có thể phải ngồi tù vì bị tình nghi là đồng phạm đó."
Ánh đèn lờ mờ màu vàng phủ lên làn da trắng nõn của cô gái, cô ngồi im lặng, đôi mắt lệ chi hẹp dài phản chiếu ánh sáng, cho dù tiến vào đồn cảnh sát khuôn mặt cô vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ.