Thập Niên 90 Hương Giang: Đơn Giản Một Quẻ, Nhận Tội Đền Tội

Chương 37:

Chương Trước Chương Tiếp

Lý sư cô vẫn còn sợ hãi khi nghĩ đến việc để Nguyệt Nịnh mang chậu hoa đào đi: "May mắn là cháu không sao, hôm nay khi cảnh sát gọi điện cho bà, cháu không biết bà sợ đến thế nào đâu."

Vừa nói, Lý sư cô vừa rưng rưng nước mắt: “Bà từ trước đến nay vẫn luôn coi A Vinh như con ruột của mình, không hề đánh đập hay la mắng nó. Bà thực sự không biết sao nó lại có thể trở thành một kẻ sát nhân độc ác như vậy”.

A Vinh chỉ mới được vài tháng tuổi Lý sư cô đã nhận nuôi hắn, bà cố gắng hết sức để giáo dục nhưng không ngờ lại nuôi dạy ra một kẻ sát nhân.

Nghĩ đến những cô gái vô tội đã chết một cách bi thảm và sự thất bại nặng nề trong việc giáo dục, Lý sư cô cảm thấy tội lỗi đến đau lòng.

“Không biết liệu bà còn có thể nuôi dạy được đứa trẻ này hay không.” Lý sư cô thở dài, sờ lên đỉnh đầu của cậu bé.

"Đừng suy nghĩ quá nhiều, có một số người trời sinh đã xấu, ai dạy cũng như nhau." Sở Nguyệt Nịnh an ủi, từ trong hộp giữ nhiệt lấy ra một cây kem dứa đưa cho cậu bé.

Tiểu mập mạp không dám nhận, liếc nhìn Lý sư cô, cho đến khi Lý sư cô kêu nó cầm lấy.

Cậu bé lúc này mới đưa bàn tay bụ bẫm ra nhận kem rồi xé mở giấy, lộ ra một hàm răng nhỏ trắng bóng: “Cảm ơn chị.”

"Không cần khách sáo." Sở Nguyệt Nịnh liếc mắt có thể nhìn thấy khuôn mặt của tiểu mập mạp.

Trước mười tuổi cơ khổ không nơi nương tựa, vốn là cả đời nghèo khó không có gì đáng nói, tuy nhiên, vào thời điểm Lý sư cô quyết định nhận nuôi cậu bé mọi thứ từ một khắc này đã phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Ngày sau nhất định sẽ là nhân sĩ thành công danh chấn khắp Hương Giang.

Cô đưa tay sờ sờ đầu tiểu mập mạp, trong mắt hiện lên ý cười.

"Ngoan ngoãn nghe lời, đừng khiến Lý sư cô tức giận nha."

_________

“Biết rồi chị.” Giọng nói của tiểu mập mạp nhẹ nhàng êm ái.

Vẻ mặt của Lý sư cô vẫn đầy lo lắng.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn ra tâm sự của bà, an ủi: “Đừng lo lắng, chỉ cần chỉ dẫn đúng thì mọi việc sẽ ổn thôi.”

“Thật sao?” Lý sư cô thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ đầu tiểu mập mạp: “Phàm Phàm, tạm biệt chị đi.”

Phàm Phàm vẫy tay rồi rời đi cùng Lý sư cô.

Trương Kiến Đức và Lâm Gia Hoa tựa gần một chỗ, nhìn thấy tiểu mập mạp dìu Lý sư cô thì không khỏi thở dài.

"Tiểu Phàm Phàm thật là hiếu thảo."

"Nhìn thế nào cũng thấy, so với anh của nó càng có tiền đồ hơn nhiều."

"Thật là miệng gở, đang êm đang đẹp lại nhắc đến một kẻ giết người làm gì? Phù hộ tiểu Phàm Phàm không cần đi theo vết xe đổ tội phạm giết người như anh nó."

Sở Nguyệt Nịnh cúi người cầm khăn cẩn thận lau chùi tủ kính, chợt có một giọng nói vang lên.

"Sở đại sư."

Sở Nguyệt Nịnh đặt khăn xuống, đứng dậy nhìn lại.

Một chiếc Ferrari màu đỏ đậu ở bãi đỗ xe bên kia đường, một vị phu nhân bước xuống xe với mái tóc uốn xoăn lớn, đeo kính râm mắt mèo, mặc một bộ vest váy màu đỏ, vừa xinh đẹp và thời trang.

"Oa." Đôi mắt của Trương Kiến Đức đột nhiên sáng lên, cầm lấy bình thuốc lá trêu chọc: "Phố Miếu có mỹ nhân đến quả thực là không khí cũng khác, trông giống như Âu Dương Hải Triều trong Hải Mân Côi vậy."

"Hải Mân Côi" là một bộ phim truyền hình ăn khách gần đây ở Hương Giang, nữ chính Âu Dương Hải Triều ăn mặc rất thời trang, vừa ra liền có tỷ lệ phát sóng rất cao.

Đặc biệt là Trương Kiến Đức, người vẫn luôn theo đuổi cốt truyện hằng đêm.

“Đúng vậy, nhưng…” Lâm Gia Hoa vội vàng chọc chọc vào ngực Trương Kiến Đức, “Giống như có chút quen mắt, anh có nhận ra cô ấy không?”

“Ồ? Cậu nói tôi mới để ý thật là có chút quen mắt."

Trương Kiến Đức vừa nói xong.

Vị phu nhân đã bước tới quầy hàng, tháo kính râm xuống, vê mặt tươi cười rạng rỡ: "Sở đại sư, đã lâu không gặp."

Trương Kiến Đức nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, ho khan vài tiếng, cầm lấy điếu thuốc đem đầu Lâm Gia Hoa xoay một vòng, thấp giọng nói: “Nữ nhân vật chính một nam tam nữ.”

"Hà phu nhân." Lâm Gia Hoa kinh ngạc, "Sao khí chất lại thay đổi nhiều như vậy?"

Hà Thi Phỉ lúc trước ăn mặc như một quý phu nhân Hương Giang, vốn xuất thân từ một gia đình giàu có, đồ dùng đều là các thương hiệu nổi tiếng, nhưng lại giống như một chiếc bình rỗng không có chủ kiến.

Lúc này, Hà Thi Phỉ tựa như đã hoàn toàn thay đổi.

Đôi mắt vốn đỏ hoe và sưng phù vì khóc giờ đã tràn đầy thần thái, giống như một chậu hoa hồng héo úa lại được một lần nữa truyền vào sức sống.

Hà Thi Phỉ nghe tiếng thảo luận giữa hai người, mỉm cười cởi bỏ nghi vấn của bọn họ, "Nhờ có Sở đại sư, tôi mới có thể thoát ra khỏi mê cung một lần nữa có được cuộc sống mới."

“Chỉ cần cô có thể nghĩ thông suốt là được.” Sở Nguyệt Nịnh mời người ngồi xuống, có chút tò mò, “Chuyện phía sau cô đã xử lý xong chưa?”

“Mọi việc đã được lo liệu tốt rồi.” Hà Thi Phỉ ngồi xuống, vô cùng cảm kích: “Nếu không phải cô giúp tôi tính ra việc chồng cũ của tôi chuyển dời tài sản, tôi đã không thể lấy lại được tất cả những gì thuộc về tôi, có lẽ nửa đời sau tôi sẽ thực sự phải nghèo rớt mồng tơi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 13%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️