Sở Nguyệt Nịnh nghe xong liền bình luận: "Cười thì có vấn đề sao? Cười chính là muốn quyến rũ anh sao? Thật đúng là một kẻ biến thái."
Chú ý đến ngón giữa bị băng bó của Lý Chí Vinh, cô hỏi: "Đào hoa trận là anh dùng tinh huyết của mình nuôi dưỡng à?"
Tinh huyết trận là một trong mười loại tà thuật, dùng tinh huyết nuôi dưỡng trận lặp đi lặp lại, cho dù lúc đó bị phá hư, đến giờ lại sẽ khôi phục như cũ.
Cho nên, phải dùng tinh huyết của Lý Chí Vinh làm vật môi giới mới có thể thực sự phá vỡ trận pháp.
Sở Nguyệt Nịnh ngáp một cái, “Hại tôi sáng sớm đã phải chạy đến Sùng Trung, quả thực là quá đáng.”
Không đợi Lý Chí Vinh phản ứng, hai ngón tay từ trong túi quần lấy ra một lá bùa, hai mắt ngưng thần, thôi động chú ngữ.
Giây tiếp theo.
Lá bùa bay ra với một tiếng rít, hiện ra ánh sáng màu đỏ rực bao quanh ngón giữa của Lý Chí Vinh một vòng.
Miếng băng quấn quanh ngón giữa bị lá bùa cắt ra một đường.
Rõ ràng chỉ là một vết cắt nhỏ, nhưng lại giống như bị một loại vũ khí sắc bén nghiêm trọng làm bị thương, Lý Chí Vinh buông hoa đào ra, ôm lấy ngón giữa thống khổ tru lên.
Một giọt máu đỏ tươi từ ngón giữa rơi xuống bông hoa đào, bông hoa đào vốn tươi sáng trong phút chốc đã khô héo thành tro bụi.
Sở Nguyệt Nịnh nhìn ba đoàn hắc khí giữa không trung, hắc khí không ngừng lớn mạnh, không ngừng công kích Lý Chí Vinh, khi sắp thành công, lại bị bắn ra ngoài.
Giống như trên người Lý Chí Vinh có một tấm màng trong suốt bảo hộ.
Cô cúi xuống hỏi: “Anh có tin trên đời này có quỷ không?”
"Quỷ?" Lý Chí Vinh muốn bắt Sở Nguyệt Nịnh, nhưng Sở Nguyệt Nịnh lại hơi lùi về sau, hắn bắt hụt, cười hung ác. "Tôi đã giết người, nếu quả thật có quỷ thì mau sớm đến giết tôi đi."
"Vậy sao?" Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười niệm một đoạn chú ngữ, sau đó Lý Chí Vinh kêu lên thảm thiết, hắn xốc quần áo lên thì nhìn thấy hoàng phù treo trên cổ mình đang bốc cháy.
"Nếu không tin, tại sao lại chột dạ đeo bùa hộ mệnh?"
Cô đứng lên nhìn thoáng qua ba đoàn hắc khí, hắc khí càng ngày càng mạnh hơn, chẳng mấy chốc đã tiến đến gần Lý Chí Vinh.
Cô không nói gì.
Quay người và ra khỏi căn hầm.
Lý Chí Vinh hai mắt đỏ lên, cảm giác được áp lực trên người được giải phóng, hắn đứng dậy cầm lấy con dao găm trên tấm sắt, hai hốc mắt đỏ bừng, "Tiến vào còn muốn đi ra, đã muộn rồi!"
Nhưng hắn còn chưa kịp đứng lên, đã bị ba đoàn khắc khí bao bọc chặt chẽ, một bóng đen siết chặt cổ của hắn, một bóng đen đem sự nhục nhã đã phải chịu đựng khi còn sống trả lại cho hắn, một bóng đen ép buộc Lý Chí Vinh cầm lấy con dao găm gọn gàng mà linh hoạt đâm xuống.
"A a a..." Lý Chí Vinh đau đớn kêu lên.
Anh không thể điều khiển được đôi tay của mình.
Tất cả những gì hắn phải chịu đựng là những thủ đoạn mà hắn đã sử dụng với cô gái bị sát hại khi trước, lúc đó, hắn chỉ cảm thấy vui vẻ, khoái trá. Hoá ra những cô gái đó lúc cầu khẩn hắn dừng tay, lại thống khổ đến như vậy?
Máu đang dần dần chảy ra, nhưng đầu óc lại càng ngày càng rõ ràng hơn…
Giờ khắc này, Lý Chí Vinh giống như đang ở trong địa ngục, muốn sống không được muốn chết không xong.
Sở Nguyệt Nịnh lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng, chu đáo quay người đóng tấm sắt lại, theo tấm sắt rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết trong thông đạo hoàn toàn bị chặn lại.
Hồ điệp bay đến trên ngón tay cô, phô trương sức sống tươi đẹp của chúng.
Mà sinh mệnh của Lý Chí Vinh, giờ mới là lúc bắt đầu đếm ngược.
_________
Một chiếc xe cảnh sát cực nhanh phanh gấp, dừng lại trước cửa trường Sùng Trung.
Bốn người CID bước ra khỏi xe.
Sở Nguyệt Nịnh cũng vừa đi tới xe hàng, liền cùng bốn người gặp thoáng qua.
Chu Phong Húc liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lại ném về phía sau, "Trung thúc phụ trách cửa sau, đừng để nghi phạm trốn thoát."
“Yên tâm đi.” La Thất Trung vỗ vỗ vai hắn, “Chú làm việc cháu không cần lo lắng.”
"Lưới trời tuy thưa, nghi phạm cho dù mọc cánh cũng không có khả năng bay ra ngoài được." Cam Nhất Tổ hưng phấn xoa tay, nóng lòng muốn thử, hắn trở thành cảnh sát đến nay cuối cùng cũng có thể tự tay phá án và bắt giam hung thủ rồi.
Nghĩ đến cảnh tượng lát nữa vây tóm nghi phạm Cam Nhất Tổ phấn khích không thôi.
Thi Bác Nhân đánh giá xung quanh, cuối cùng đem ánh mắt đặt lên người cô gái bán nước đường cách đó gần nhất, vội vàng hô lên.
"Này, chủ quán, chờ một chút."
Sở Nguyệt Nịnh đẩy xe, quả thật dừng lại, cô nhìn Thi Bác Nhân đang đi tới, chớp mắt khó hiểu: "Muốn mua nước đường sao? Không bán nữa, quán đã đóng rồi."
Sắc mặt Thi Bác Nhân dần dần lộ ra vẻ thống khổ, cúi người ôm bụng: "Không phải, tôi chỉ muốn hỏi cô có giấy hay không, con người có ba việc gấp!"
Sở Nguyệt Nịnh hạ mắt xuống, nhìn một chút, sau đó nâng lên lắc đầu: “Không có.”
Thi Bác Nhân bụng réo lên ầm ĩ, hắn biểu lộ hoá đá:...
Không phải chứ, có chủ quán làm dịch vụ ăn uống mà không mang theo giấy?
"Vậy tôi... làm sao bây giờ? Mỹ nhân, cô có thứ gì có thể cho tôi mượn được không?"