“Đúng vậy.” Sở Nguyệt Nịnh nhìn hoa đào trong ngực, nụ cười đầy thâm ý: “Có đồ muốn trả lại.”
Ký túc xá nhân viên căng tin nằm ở phía sau trường, với những ngôi nhà trệt thấp bé nối tiếp nhau.
"A Vinh, lát nữa phải bắt đầu làm việc nhanh lên một chút, đừng muộn bữa trưa của học sinh." Nhìn thấy Lý Chí Vinh lại đi về phía ký túc xá, sợ hắn sẽ đến muộn như lần trước, đồng sự của hắn vội vàng quát lên.
Lý Chí Vinh không kiên nhẫn dừng lại, "Thật phiền phức, không cần anh nói!"
Đồng sự lẩm bẩm: “Còn nói không cần tôi nói, anh phụ trách chia đồ ăn đó, lần trước tôi bận đến nỗi chân không chạm đất, còn tưởng anh đã phân chia đồ ăn xong rồi. Kết quả đến một giờ, hiệu trưởng mới vội vàng chạy tới hỏi sao còn chưa mở bữa ăn."
Lý Chí Vinh giống như quả pháo bị châm ngòi nổ, cơn giận dâng lên vẻ mặt hung dữ: “Tao đã nói rồi, không cần mày quan tâm! Nếu còn lắm mồm cẩn thận tao giết mày!"
Người đồng sự sợ hãi đến mức liên tục thối lui về sau, trong lòng run sợ ngậm miệng.
Lý Chí Vinh đi đến căn nhà trệt, từ trong lòng ngực móc ra một chiếc chìa khóa rồi mở cửa.
Căn nhà trệt rất nhỏ, cả phòng chất đầy các loại dụng cụ và rác rưởi, vừa mở cửa ra đã thấy một chiếc giường bừa bộn, dưới sàn ngổn ngang những hộp thuốc chữa viêm phế quản mãn tính.
Lý Chí Vinh không nói một lời bước vào nhà vệ sinh, mở rèm toilet ra, lại đẩy ra một bồn nước lớn màu trắng cao hơn một mét đặt trên mặt đất, một tấm sắt có móc kéo thò ra ngoài.
Hắn mở tấm sắt, lấy ra một chiếc đèn pin bằng sắt dưới đất, đẩy về phía trước bật đèn lên rồi đi xuống bậc thang.
Trong không gian nhỏ hẹp, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Lý Chí Vinh, đi được một lúc thì thấy được ánh sáng.
Giữa phòng đặt một cái bục sắt, trên đó đặt một cỗ thi thể nữ, Lý Chí Vinh nhìn cô bằng ánh mắt si mê, khi nhìn thấy vết bầm tím trên thi thể nữ, ánh mắt của hắn lại trở nên điên cuồng, tóm lấy nữ thi lay động.
"Vì cái gì, vì cái gì đám phụ nữ các người lại hèn hạ như vậy? Vợ tôi cũng vậy, các người cũng vậy! Tôi chỉ là người làm công ở căng tin, địa vị thấp kém như vậy, các người cũng muốn quyến rũ tôi?"
Nổi điên xong.
Lý Chí Vinh lại giống như tỉnh táo trong một hai phút, hắn buông tay ra, theo đèn pin rơi xuống, hắn đặt mông ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm mặt khóc nức nở.
"Tại sao? Tại sao lại ti tiện như vậy? Nếu các người không nháy mắt quyến rũ tôi chẳng phải sẽ không có chuyện gì xảy ra sao? Không sao cả, chờ tôi giết Tô Nhân Nhân xong, các người sẽ không dám tùy tiện dụ dỗ đàn ông nữa..."
"Mạng của Tô Nhân Nhân, e rằng anh không có năng lực để lấy lần nữa rồi."
_________
Bên ngoài hầm, một giọng nói thanh thuý vang lên.
Lý Chí Vinh sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Theo ánh sáng mờ ảo tiến lên, thiếu nữ ôm chậu hoa đào bước đến, đôi mắt lệ chi trong trẻo lạnh lùng, trên trán quàng một chiếc khăn hình tam giác, để tóc dài, một lọn tóc mái rủ xuống trên nốt ruồi nhỏ cạnh sống mũi của cô.
Lý Chí Vinh từ trên mặt đất đứng lên, nhìn chằm chằm vào chậu hoa đào, thần sắc dần dần trở nên điên cuồng: “Sao hoa đào lại ở đây?”
Giọng nói mang theo vẻ có chút bất cẩn.
"Anh đang nói đến bồn hoa bị người dùng tà thuật nuôi dưỡng bằng máu, bốn mùa sẽ không héo tàn, đặc biệt dùng để thu hút quỷ hoa đào sao?"
Sở Nguyệt Nịnh nhướng mày, liếc nhìn hoa đào rồi ném ra ngoài: “Trả lại cho anh.”
Hoa đào ở giữa không trung trượt thẳng một đường.
Lý Chí Vinh khẩn trương ôm nó vào lòng, nhanh chóng kiểm tra xem nó có bị làm sao không.
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên trong căn hầm trống rỗng.
“Bà ấy biết hết toàn bộ sao?”
"Lý sư cô?"
Sở Nguyệt Nịnh nhớ lại lúc sáng sớm, khi trời còn chưa sáng, Lý sư cô gõ vang cửa nhà cô trong ngực còn ôm một chậu hoa đào, Lý sư cô tội nghiệp hai mắt xanh đen, sắc môi tái nhợt, bà sợ tới mức toàn thân liên tục run lẩy bẩy.
"Nịnh Nịnh, là A Vinh, thật sự là A Vinh."
"Mặc dù bà không phải là mẹ ruột của A Vinh nhưng đã tự tay nuôi dưỡng nó thành người, tại sao nó phải đối xử với bà như vậy?"
Sở Nguyệt Nịnh thay bà truyền đạt những lời này.
"Tại sao?" Lý Chí Vinh không khỏi muốn cười, vội vàng che miệng lại, nhưng vẫn không nhịn được, "Bà ấy còn không biết tại sao? Quả thực buồn cười, phụ nữ trên đời này đều ti tiện rẻ mạt, bà ấy là mẹ tôi nhưng cũng chẳng khác gì, tôi tình cờ gặp bà ấy trong một lần hẹn hò, hôm đó bà ấy cười rất vui vẻ, giống hệt như mấy người phụ nữ mỉm cười muốn câu dẫn tôi vậy. Nếu bà ấy ưa thích thân cận đàn ông như thế, sao không để con trai là tôi đây thành toàn."
"Không tự tay giết chết bà ấy đã là ơn huệ lớn nhất mà tôi báo đáp cho ơn dưỡng dục của bà ấy rồi."
"Còn nữa, bà ấy còn muốn nhận nuôi một đứa con khác, có tôi là đủ rồi, vì sao bà ấy còn muốn thêm nữa?" Lý Chí Vinh cười lạnh, "Trước kia bà ấy nói sẽ để lại toàn bộ tài sản trong nhà cho tôi, nếu có hai đứa con bà ấy định chia như thế nào? Tôi căm hận nhất chính là người khác lừa gạt tôi, không bằng chết càng sớm càng tốt.”