Thập Niên 90 Hương Giang: Đơn Giản Một Quẻ, Nhận Tội Đền Tội

Chương 32:

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Chí Vinh dìu người tiến vào phòng ngủ, ánh mắt trước tiên nhìn hoa đào trên bậu cửa sổ, thấy ở đó chỉ còn lại một chậu cây, trầm giọng nói: “Hoa đào đâu rồi!”

Âm thanh như tiếng sấm sét đất bằng.

Lý sư cô bị giọng nói độc ác làm cho hoảng sợ.

“Hoa đào đã héo rồi.”

"Không có khả năng." Lý Chí Vinh trực tiếp phủ nhận.

"Thật sự đã héo rồi, hiện tại không phải mùa hoa đào, có lẽ không hòa hợp với khí hậu ở Hương Giang." Lý sư cô tận lực che giấu.

Quả nhiên Lý Chí Vinh không nói gì.

Đúng lúc Lý sư cô tưởng chuyện đã xong xuôi, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Lý Chí Vinh đi ra ngoài, lúc trở về không ngờ ôm trên tay một chậu cây có hoa đào, hắn trầm mặt phịch một tiếng đặt trên ban công, sau đó cầm chậu cây trống rỗng lên, nhìn Lý sư cô rồi mỉm cười.

"Chỗ này có hoa đào mới khá là đẹp."

Lý sư cô nhìn nét mặt Lý Chí Vinh thay đổi, sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.

A Vinh... hắn thật sự không biết cái gì sao?

Lý Chí Vinh đóng cửa phòng ngủ, khuôn mặt tươi cười lập tức tối sầm lại, một đôi găng tay da màu đen bị ném lên bàn.

"Hộc hộc hộc——"

Hắn thở nặng nhọc.

Mũ trùm đầu đen bị ném xuống đất.

Hắn tùy tiện đẩy ra tủ quần áo, lấy một bộ quần áo mặc vào rồi nặng nề ngã xuống giường.

Ba~ một tiếng.

Đèn tắt, màn đêm ập xuống, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.

_________

"Bạn học, có muốn một bát nước đường không? Mát lạnh sảng khoái, uống vào còn giúp tỉnh táo tinh thần, vô cùng tuyệt vời!"

Tại cổng trường trung học Sùng Trung.

Các học sinh vô cùng tò mò nhìn quầy nước đường trước cửa, trên tủ kính của quầy hàng có xoài, dưa hấu và các loại trái cây khác, còn có... một chậu hoa đào.

Giá trị nhan sắc của chủ quán cực cao, một đôi bàn tay trắng nõn lật qua lật lại một bát nước đường giả.

Các nam sinh xì xào bàn tán, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp nụ cười cong cong của Sở Nguyệt Nịnh, mấy người nhìn nhau, người này đẩy người kia, cuối cùng, một nam sinh cao lớn mặc áo sơ mi trắng từ trong đám người đi ra.

Nam sinh rũ mắt đi đến trước quầy bán nước đường, nhìn tấm biển dán trên tủ kính, kéo quần tây khẩn trương nói: “Cho tôi một bát xoài tây mễ nước cốt dừa, còn có đường phèn hạt dẻ và canh ngân nhĩ tây mễ lộ.”

“Được.” Sở Nguyệt Nịnh đeo tạp dề vào, nhìn về phía nam sinh khẽ mỉm cười: “Chờ một chút, sẽ xong ngay thôi.”

Nam sinh tai đỏ bừng lên, sau khi nghe thấy tiếng hò reo của bạn bè phía sau, cậu ta nhanh chóng quay người lại làm bộ hung ác, sau đó lại nhanh chóng quay lại đứng nghiêm chỉnh.

"Được rồi." Sở Nguyệt Nịnh đóng gói riêng biệt ba phần nước đường đưa cho nam sinh, cô cẩn thận dặn dò: "Nhân lúc còn mát uống đi, để nguội sẽ không ngon."

Nam sinh nhận lấy nước đường liên tục gật đầu, từ trong túi quần tây móc ra một tờ một trăm tệ Hồng Kông kín đáo đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, sau đó vội vàng quay người bỏ chạy.

"Này." Sở Nguyệt Nịnh nhìn một trăm tệ, trừng mắt, sau đó lại nhìn nam sinh, đối phương đã đưa hai phần nước đường còn lại cho bạn mình, ba người ồn ào tiến vào cổng trường.

“Ba phần nước đường không đến 30 tệ, sao lại cho nhiều như vậy?” Sở Nguyệt Nịnh nhét tiền vào túi, cởi tạp dề, xoay người ôm chậu hoa đào trên bàn.

“Đành phải tự mình tiễn đưa một chuyến rồi."

Ba học sinh bước nhanh hơn, bọn họ đi đến cầu thang, đi vào hành lang rồi rẽ ở một góc và bước vào lớp 7 (5).

Hai học sinh ném bát nước đường vào thùng rác, quay người liền trêu chọc: “Tinh ca, cô gái ở quầy nước đường lớn lên thật xinh đẹp, tan trường đi bắt người không?”

Kiều Tinh đẩy bạn mình ra, tìm chỗ ngồi xuống, tức giận nói: “Đừng đùa, tôi nhỏ hơn cô ấy rất nhiều.”

"Nhỏ hơn thì sao chứ? Chị gái lớn lên xinh đẹp như vậy, lớn hơn vài tuổi cũng đáng mà." Tên nam sinh cười bỉ ổi ghé sát lại: "Này, cậu thế nhưng là thiếu gia của tập đoàn Kiều thị, có người phụ nữ nào mà không chinh phục được? "

"Câm miệng." Kiều Tinh vừa nói xong đã bị vỗ nhẹ vào lưng, quay người lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Sở Nguyệt Nịnh, hô một tiếng đứng dậy, cho rằng Sở Nguyệt Nịnh nghe thấy bọn họ nói chuyện nên liền đỏ mặt xin lỗi: "Thực xin lỗi, cô đừng nghe bọn họ nói bậy."

Sở Nguyệt Nịnh tò mò: “Cái gì?”

Lại đem ánh mắt chuyển sang hai nam sinh còn lại, nghiêng đầu.

“Có chuyện gì mà tôi không thể nghe à?”

Hai nam sinh nhanh chóng xua tay: "Không, không, không, chúng tôi chưa nói gì cả."

“Ồ.” Sở Nguyệt Nịnh đặt hơn 70 khối tiền lẻ lên bàn học Kiều Tinh, “Ba phần nước đường tổng cộng là 28 khối, không đến một trăm.”

"Còn lại là tiền boa." Kiều Tinh giải thích, "Tôi bình thường đến nhà hàng đều cho......"

Vốn dĩ hắn muốn nói cho người phục vụ tiền boa, nhưng lại nhớ tới Sở Nguyệt Nịnh là chủ quán, Hương Giang... hình như không có thói quen cho chủ quán tiền boa?

“Không cần, tôi chỉ bán nước đường không cần trả tiền boa.” Sở Nguyệt Nịnh ôm chậu hoa đào, hỏi: “Đúng rồi, nhà ăn của trường ở đâu vậy?”

Kiều Tinh chỉ một cái phương hướng, tò mò hỏi: “Cô muốn tới nhà ăn của chúng tôi sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 13%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️