Thập Niên 90 Hương Giang: Đơn Giản Một Quẻ, Nhận Tội Đền Tội

Chương 29:

Chương Trước Chương Tiếp

Sở Nguyệt Nịnh liên tiếp nhìn mấy gian phòng, cuối cùng đi vào phòng Lý sư cô, vừa bước vào cửa, một cỗ khí âm lãnh ập thẳng vào mặt.

A Sơn bà bỗng nhiên kêu một tiếng: "Này, sao chỗ này lại mọc nấm mốc?"

Lý sư cô đi tới nhìn xem, quả nhiên nơi góc tường một mảnh ẩm ướt, trên bức tường trắng mọc lên không ít nấm mốc: "Thật kỳ lạ, rõ ràng ngày nào cũng mở cửa sổ để thông gió, sao lại có chỗ độ ẩm nặng như vậy à?"

Sở Nguyệt Nịnh liếc mắt nhìn thấy hoa đào tản ra hắc khí ngoài song sắt, quay đầu lại hỏi: “Ai đặt chậu hoa ở đây?”

Lý sư cô cầm lấy giẻ lau sạch bình hoa: “A Vinh đó, nó nói đặt hoa bên cửa sổ sẽ khiến tâm tình vui vẻ hơn.”

Cửa sổ nhỏ được bao quanh bởi lan can sắt đối diện ngã tư đường phố Thạch Hạp Vĩ.

Sở Nguyệt Nịnh phát hiện chỗ vấn đề: “Cháu đã biết vì sao bà mỗi đêm đều gặp ác mộng.”

“Vì sao?” Lý sư cô kỳ quái.

Sở Nguyệt Nịnh chỉ ra ngoài cửa sổ, “Ngôi nhà nằm ở quan tinh vị, giao lộ ngã tư đường chính là quỷ môn khẩu, cô hồn dã quỷ đều từ đây xuất nhập. Vốn chiều cao của các ngôi nhà ngăn cách lẫn nhau, nên phong thuỷ đáng lẽ sẽ không có vấn đề lớn."

A Sơn bà không ngớt lời hỏi: “Nếu không có vấn đề gì, vì sao Hồng Mai đêm nào cũng gặp ác mộng?”

“Vấn đề nằm ở chậu hoa đào này.” Sở Nguyệt Nịnh liếc mắt liền nhìn thấu hoa đào cục, “Vị trí hoa đào vừa vặn ở cạnh cửa sổ, sát khí quỷ môn đối diện với vị trí hoa đào, gia chủ nhất định cảm tình bất hoà, nhẹ thì liên tục cãi vã gia đình lục đục, nặng thì một nửa khác bệnh nặng quấn thân, tính mạng khó bảo toàn."

Lý sư cô toàn thân run rẩy, không thể không tin: “Không sai, tiên sinh xác thực bị bệnh rất nhiều năm.”

"Vị trí hoa đào bị sát khí ảnh hưởng, nhiều lắm thì ảnh hưởng đến cảm tình giữa hai vợ chồng. Nhưng mà..." Sở Nguyệt Nịnh nói xong dừng lại một chút, nhìn hoa đào bị hắc khí quấn lấy, sau đó lại nhìn về phía chuông gió treo phía trên đỉnh, gió nhẹ thổi qua, chuông gió chuyển động phát ra âm thanh thanh thuý.

Chỉ trong nháy mắt.

A Sơn bà đánh cái rùng mình, ánh mắt nhìn quanh bốn phía tìm tòi "Hồng Mai, sao phòng này không mở điều hòa lại lạnh như vậy?"

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: “Không nên bày hoa đào và chuông gió ở đây.”

“Hoa đào đặt trước quỷ môn gọi quỷ hoa đào, chuông gió dùng để kích thích, càng làm tăng thêm vận thế hoa đào. Nó giống như một chiếc đèn sáng rực rỡ trong đêm tối, cô hồn dã quỷ vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một chiếc đèn sáng như vậy, chúng nó đều tưởng rằng là bà đang mở rộng cửa lớn tổ chức đại hội hẹn hò."

"Thoạt nhìn bố cục này chính là do người trong nghề thiết trí, là ai muốn hại bà?"

A Sơn bà suy nghĩ một chút rồi liếc nhìn Lý sư cô: “Có phải là A Vinh không? Chậu hoa đào là do hắn bày, hơn nữa, hiện tại khắp thành phố Hương Giang cũng không có hoa đào, đang êm đẹp hắn bày hoa đào làm gì?"

Lý sư cô lại càng hoảng sợ, hai mắt mang quầng thâm nhanh chóng xua tay phủ nhận: “Không thể nào, tôi vất vả khổ cực nuôi dưỡng A Vinh khôn lớn, nó không có lý do đối xử với tôi như vậy. Chắc chắn là trùng hợp, A Vinh luôn luôn tin tưởng vào khoa học, là vô tình thôi."

Nói xong, Lý sư cô còn thận trọng hỏi: "Nịnh Nịnh, dời chậu hoa đào đi sẽ không có chuyện gì đúng không?"

Đột nhiên.

Đồng hồ treo trên tường chỉ hướng 12 giờ,

Một luồng sát khí âm lãnh tới gần.

Vẻ mặt Lý sư cô lập tức trở nên đau đớn, bà ôm đầu té trên mặt đất lăn lộn: "Đau, đau quá!"

Sở Nguyệt Nịnh lùi lại một bước, thần sắc khẽ biến, hai ngón tay kẹp phù giơ lên trước mặt, nhanh chóng niệm lên chú ngữ.

Vung tay hất lên.

Lá bùa nhanh chóng biến thành ánh sáng đỏ theo song sắt bay ngoài.

"Phá!"

Ngay lập tức.

Hoa đào ngoài cửa sổ lấy tốc độ cực nhanh héo rũ, cánh hoa rơi xuống trên bàn hoá thành tro đen.

_________

Lúc chạng vạng tối, bầu trời chuyển sang màu đỏ thẫm, cả vùng đất ánh sáng dần tối đi.

Tô Nhân Nhân cõng máy xay thịt trên lưng đi trong ngõ, mặt gạch không bằng phẳng, tấm bùa màu vàng treo trên sợi dây màu đỏ quanh cổ lắc lư trái phải, mồ hôi chảy ròng ròng. Đến nơi, Tô Nhân Nhân mới đứng thẳng lên, vươn tay gõ cửa nhỏ.

Người mở cửa là một bà cụ mù hai mắt, bà đứng ở ngưỡng cửa đưa tay dò dẫm: "Nhân Nhân? Có phải Nhân Nhân đã về rồi không?"

"Bà bà." Tô Nhân Nhân vào nhà, đặt máy xay thịt xuống đất, "Trời tối rồi, bà mau về nghỉ ngơi đi, con còn phải giúp đỡ công công đẩy xe về."

“Ngoan.” Bà cụ run rẩy đưa tay chạm vào khuôn mặt Tô Nhân Nhân, một bên lấy khăn tay lau mồ hôi, một bên mỉm cười: “Bà bà đã hầm cách thuỷ canh trứng cá rau thơm rồi, trở về thì ăn."

"Vâng, ông ngoại thích nhất là canh trứng cá rau thơm đó, khi trở về ông nhất định sẽ rất vui."

Nói xong, Tô Nhân Nhân đỡ bà nội vào nhà, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.

Cha mẹ của Tô Nhân Nhân đoạn thời gian trước đã đến Hương Giang làm việc, vì ở nhà một mình lại gặp phải chuyện bị rình rập theo dõi nên cô đã chuyển đến Kha Sĩ Điện để sống với ông bà ngoại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 13%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️