A Sơn bà không đồng ý: "Tôi chỉ hứa là không nói cho đám bạn kia của bà nghe. Nịnh Nịnh là người một nhà, hơn nữa con bé còn phải xem giúp bà nữa mà."
Sở Nguyệt Nịnh nhìn Lý sư cô, phát hiện vẻ mặt đầy tử khí của bà, cau mày.
Rõ ràng là người trường thọ, tại sao lại có tướng mạo sắp chết bất đắc kỳ tử như vậy?
Lý sư cô lúc này mới nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh: “Nịnh Nịnh?”
Sở Nguyệt Nịnh cười đáp: “Còn muốn cảm ơn Lý sư cô vì món canh thịt nạc tối hôm trước.”
"Không cần khách khí." Lý sư cô không để ý xua tay, bởi vì suy yếu, lắc hai cái liền không còn sức lực lại buông xuống, "Dù sao thì một người là ăn, hai người cũng là ăn."
A Sơn bà rất ngạc nhiên khi hai người quen nhau, nghĩ đến buổi sáng gặp Sở Nguyệt Nịnh ngay tại khu nhà cho thuê, cũng không thấy ngạc nhiên nữa cũng không lên tiếng cản trở.
"Có thể cho cháu xem bàn tay được không?"
Lý sư cô nghe lời đưa tay ra, cũng không hỏi quá nhiều về việc tại sao Sở Nguyệt Nịnh lại biết phong thủy, dù sao mỗi người đều có bí mật.
Da của Lý sư cô rất lỏng lẻo, Sở Nguyệt Nịnh nắm cổ tay bà lật qua lật lại, sau đó vỗ nhẹ.
Đột nhiên.
Một đường màu đỏ sậm đột nhiên xuất hiện trên bàn tay vốn sạch sẽ. Nó lan lên từ trung tâm xương trụ của cổ tay đến tận vị trí cánh tay.
Lý sư cô cho đến bây giờ chưa từng phát hiện thấy đường chỉ đỏ trên tay mình nên bà sợ đến mức kêu lên một tiếng suýt ngã xuống đất. May nhờ A Sơn bà đã lấy mới không bị ngã trên mặt đất.
"Đây là cái gì!"
Sở Nguyệt Nịnh nhìn đường chỉ đỏ, cau mày nói: “Gần đây bà đã xảy ra chuyện gì?”
Kết quả là, A Sơn bà chấn an Hồng Mai đang sợ hãi, một bên kể lại chuyện đã xảy ra.
“Đêm qua trong mộng bà nói bà đã đồng ý lời cầu hôn của một người đàn ông?” Sở Nguyệt Nịnh phát hiện sự việc tựa hồ có chút khó khăn.
"Đối phương là quỷ đó, nếu như đồng ý gả đi, không phải trước tiên phải chết mới có thể trở thành vợ chồng ở âm phủ sao?"
Khuôn mặt yếu ớt của Lý sư cô vừa xấu hổ vừa bất lực: “Hắn lớn lên rất đẹp trai, nhỏ hơn bà hai mươi tuổi, thể lực lại tốt. Bà một đêm đã phải thân cận cùng tận mười người, đến người cuối cùng lại không thể kiểm soát được."
Sau khi tỉnh dậy, mới nhận ra đã đồng ý cái gì liền sợ tới mức run lên.
Lý sư cô từ sáng sớm đã xuống lầu để bái lạy thổ công, hy vọng xua đuổi tà ma.
"Nịnh Nịnh, có cách nào giải quyết không?"
“Cháu phải đến nhà bà nhìn xem đã.” Sở Nguyệt Nịnh nhanh chóng cởi tạp dề ra, gọi Lâm Gia Hoa đang bán bánh tart sữa bên cạnh, “Tôi đến nhà Lý sư cô một chút, anh có thời gian giúp tôi trông quán được không?"
Lâm Gia Hoa xoay người xuống gói bánh sữa, làm một cái thủ thế đồng ý: "Yên tâm đi, tôi giúp cô trông quán."
Lý sư cô tra chìa khóa vào ổ vặn mở khoá cửa rồi nói: "Mời vào."
Vừa vào cửa, Sở Nguyệt Nịnh liền ngửi thấy mùi hương khói nồng nặc. Quả nhiên, vừa quay đầu đã nhìn thấy tượng Quan Âm Liên Hoa Nam Hải được cung phụng nơi góc đại sảnh sự kiện bày biện bằng đèn đỏ.
Quán Thế Âm mặt mũi hiền từ ngồi trong điện, trên đỉnh điện có khắc: Phật quang phổ chiếu, hai bên đều khắc: Như Lai hiện ra ngồi trên tòa sen, nhìn thanh thản trong rừng trúc tím. Hoa quả tươi được bày cạnh hoa sen vàng.
Lý sư cô đặt chìa khóa xuống, lập tức thắp ba nén nhang, đặt lên trán và lạy ba lạy: “Xin Bồ Tát phù hộ cho A Vinh ra vào bình an.”
Do phong tục của Hương Giang nên về cơ bản nhà nào cũng có một điện thờ như vậy.
Sở Nguyệt Nịnh nhỏ giọng hỏi: “A Vinh là ai?”
A Sơn bà cũng nhỏ giọng đáp lại: “Con nuôi của Hồng Mai, làm việc trong căng tin của trường học, tin vào khoa học, rất ghét mấy thứ thần thần quỷ quỷ. Ngay cả tượng Quan Âm ngồi trên hoa sen này cũng do bà ấy khuyên bảo rất lâu mới mang về được."
Sở Nguyệt Nịnh đại khái biết chuyện gì xảy ra với Lý sư cô, nhìn qua cũng không giống như là chọc phải thứ gì không sạch sẽ, là trong nhà không yên, dương trạch có vấn đề.
Đây cũng là lý do tại sao cô muốn đến đây.
_________
A Sơn bà nghe xong vỗ mạnh vào đùi, "Tôi đã nói nhất định là vấn đề trong nhà."
Sở Nguyệt Nịnh nhìn về phía Lý sư cô đang ngẩn người, "Phòng ở đâu? Cháu muốn xem qua toàn bộ một lần."
Lý sư cô vừa mới hoàn hồn, mở hết từng gian phòng ra: “Đây là phòng của A Vinh, đây là phòng trước kia của tiên sinh, bởi vì ông ấy hay ngáy khi ngủ nên phân phòng ngủ riêng từ rất sớm. Bây giờ thu thập một chút chuẩn bị cho con trai thứ hai sống ở đây."
“Con trai thứ hai?” Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy kỳ quái.
“Tạm thời nó vẫn chưa đến.” Lý sư cô thở dài, “Nó là con riêng của anh họ xa của bà, bên kia không muốn nuôi dưỡng để tuỳ ý nó tự sinh tự diệt, thật sự rất đáng thương, dù sao ở chỗ này cũng có phòng trống không bằng nhận lấy đón về nuôi dưỡng? Dù sao có phòng trống, thêm một miệng ăn cũng không sao.”