Sở Nguyệt Nịnh thấy hai người kẻ hát hát người múa, liền ném ly pha lê xuống vạch trần, "Bà không biết tôi tồn tại, nhưng cũng phải biết mẹ tôi chứ? Loại tình huống này mà còn sinh ra Phương Triển Văn được sao?"
Nụ cười của Điền Ngọc Nga cứng đờ, sợ Sở Nguyệt Nịnh nói ra sự thật, nên nhanh chóng ra hiệu cho Phương Giai Giai mau chóng dẫn người rời đi.
Thực ra.
Bà ta đương nhiên biết Phương Kinh Quốc có gia đình ở quê, thì sao chứ?
Kết hôn, phụ nữ không có của hồi môn bên người, chẳng khác nào thùng rỗng kêu to. Hơn nữa, lúc ấy Phương Kinh Quốc nói ông và Sở gia chỉ là hôn nhân do cha mẹ sắp đặt, còn với bà ta mới là tình yêu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây