Thập Niên 90 Hương Giang: Đơn Giản Một Quẻ, Nhận Tội Đền Tội

Chương 21:

Chương Trước Chương Tiếp

"Không sao, tôi không sợ hắn ta." Sở Nguyệt Nịnh thu lại ánh mắt, quay người mở hộp giữ nhiệt ra, “Đúng rồi, tôi mới phát minh ra một loại nước đường mới, anh có muốn thử một chút không?"

Cho tuyết yến đã hầm cách thuỷ vào tô, sau đó cho nhựa đào đỏ thơm giòn, rồi đến tây mễ lộ, cuối cùng rưới nước cốt dừa trắng sữa đông lạnh vào.

Cô quay người đưa cho Lâm Gia Hoa: "Giúp tôi nếm thử vị một chút."

Lâm Gia Hoa không khách khí, cầm bát uống hết hơn phân nửa, hai mắt toả sáng, "Lợi hại, nhựa đào cùng tuyết yến? Ở Hương Giang không nơi nào có."

Khác với những quán nước đường khác ngọt đến phát chán, nó có độ ngọt vừa phải, tuyết yến sau khi ninh nhừ có màu trong suốt, cùng với nhựa đào màu đỏ nhạt chìm nổi trong nước cốt dừa trắng sữa, sự kết hợp tươi mát sảng khoái ngay từ cái nhìn đầu tiên, trong mùa hè nóng nực này mang lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

"Đây có thể là món đặc sắc nhất của quán. Cô dự định bán bao nhiêu?"

"Tuyết yến không hề rẻ, nên ít nhất 10 khối một suất."

Sở Nguyệt Nịnh tính toán qua, phát hiện sau khi trừ đi chi phí gần ba khối, lợi nhuận là bảy khối, tức là bán mười chén thì thu vào 70 khối.

Cô tính toán lượng tiêu thụ nước đường của nguyên chủ trong một ngày, phát hiện có thể bán ít nhất 30 chén, hầu hết đều có giá 7 hoặc 8 khối một chén, mỗi ngày có thể kiếm được gần 300 khối, nếu trừ đi tiền vốn thì có thể kiếm được 5000 đến 6000 khối một tháng.

Phải biết rằng những thành phần tri thức hiện nay ở Hương Giang chỉ kiếm được hơn 3000 tệ tiền lương một tháng.

Vừa tính xong, Xa Tử Cường đã băng qua đường lớn, ánh mắt trừng trừng như muốn xé Sở Nguyệt Nịnh ra thành từng mảnh. Hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn như thể say rượu cả một đêm.

"Cô gái nước đường, tôi muốn cô rời khỏi phố Miếu ngay lập tức!"

_________

Xa Tử Cường đứng trước quầy bán nước đường, thân hình to lớn vạm vỡ che kín tấm bìa cứng, khách hàng muốn mua nước đường nhìn thấy đôi mắt hằm hằm tức giận của một người đàn ông to con với vẻ mặt lạnh lùng thì lập tức sợ hãi bỏ chạy.

Lâm Gia Hoa đặt bát lại, tiến lên ngăn cản, lý luận: "Đừng quá hống hách, chúng ta đều là người cùng phố phường, đừng cản trở người ta làm ăn."

“Hống hách?" Xa Tử Cường một cước đem tấm bìa cứng có chữ bói toán phong thuỷ đi, sau đó đưa tay đẩy Lâm Gia Hoa rồi cười lạnh châm chọc: "Vô nghĩa. Phố Miếu tốt đẹp nhiều lừa đảo làm tổn hại đến danh tiếng! Tên bốn mắt, tôi khuyên cậu đừng có nhiều chuyện."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn tấm bìa cứng bị đá bay, cô đỡ lấy Lâm Gia Hoa suýt chút ngã xuống, mặt mày lạnh lùng.

"Kẻ xấu sẽ bị trời phạt, Diệp Thiên Lương chết chưa hết tội, huống hồ, phí quầy hàng phố Miếu một tháng tôi đã trả rồi, sẽ không có khả năng chuyển đi."

Không nhắc tới Diệp Thiên Lương còn tốt.

Xa Tử Cường nghe thấy tên của Diệp Thiên Lương, lửa giận càng cháy càng lớn, tại thời điểm khó khăn nhất chính Diệp Thiên Lương đã giúp đỡ hắn ta, cho dù hắn thực sự giết vợ mình, cũng đã bị trừng phạt.

Hắn ta cả đời đều sống nghĩa khí, thủ phạm hại chết Diệp Thiên Lương còn ngày ngày ở phố đối diện bày quán bán hàng, cục tức này hắn ta như thế nào cũng không thể nuốt trôi được, lúc này hai mắt hắn ta lập tức trừng to.

"Cô gái nước đường, cô chú ý lời nói một chút, nếu không nửa đêm Thiên Lương không gõ cửa nhà cô! Tôi sẽ đến gõ đấy!"

Sở Nguyệt Nịnh biết đối phương chính là cố ý gây phiền toái, muốn trút giận thay Diệp Thiên Lương, mặc kệ bói toán có đúng hay không, Xa Tử Cường đều sẽ làm như vậy, "Anh muốn thế nào?"

"Tôi muốn thế nào?" Xa Tử Cường thấy người mắc câu, cười nói: "Cô nếu không phải kẻ lừa gạt, thật sự có thể xem bói, như vậy, tôi trả tiền cô xem cho tôi một quẻ, nếu xem đúng cho cô ở lại, còn nếu không đúng liền cuốn xéo. "

Lâm Gia Hoa nhạy bén tìm ra sơ hở, "Chúng tôi không đồng ý, nếu như vậy quyền lên tiếng đều thuộc về phía anh, nếu tính đúng anh cũng sẽ nói không đúng. Nịnh Nịnh, chúng ta gọi cảnh sát, không cần cùng bọn vô lại tranh chấp."

Đây chính là ý định của Xa Tử Cường. Bất kể Sở Nguyệt Nịnh có đoán đúng hay không, hắn đều nói không đúng, hắn cũng không tin một cô gái nho nhỏ bán nước đường còn có biện pháp ở lại phố Miếu!

"Cô không dám tính sao?"

Sở Nguyệt Nịnh luôn cảm thấy thi pháp với loại này rất vô vị, nhưng nếu Xa Tử Cường cứ chặn lại trước cửa sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh. “Có phải nếu tôi xem đúng thì về sau anh sẽ không đến làm phiền tôi nữa?”

Xa Tử Cường hạ quyết tâm đuổi người: "Không chỉ như vậy, nếu cô có thể tính ra, tôi có thể rời khỏi phố Miếu ngay lập tức mà không cần nửa tháng cuối tiền thuê quán."

Dù sao thì một trong hai người cũng nhất định phải có một người rời khỏi phố Miếu.

Các du khách thấy có người cãi nhau, họ lần lượt kéo đến xem náo nhiệt.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài quầy hàng đã có từng vòng người vây quanh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 13%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️