Lý sư cô bày ba đống trái cây lớn trên mặt đất, hai tay chắp lại trước ngực quỳ trên đất, đôi mắt u ám, khuôn mặt hốc hác đầy nếp nhăn, giọng nói không có chút khí lực.
"Thần thổ địa à, con nghĩ có người làm bạn cũng không có gì không tốt, trong lòng con cũng muốn. Nhưng mà... đối phương dù sao cũng phải là người sống mới được? Tất cả đều là người chết rồi, có phải hay không quá không thích hợp rồi?"
Lý sư cô không còn gì lưu luyến nữa: “Người mà con thân cận tối qua chính là chú ba của con, người đã bị ô tô đâm chết vào ba ngày trước, ai ôi, chúng con là họ hàng cơ mà, quan hệ loạn luân có thể chết người đó. Xin thổ địa công phù hộ đừng có để con gặp phải ác mộng nữa.”
“Hồng Mai?” A Sơn bà xông lên trước, kinh ngạc kéo người dậy: “Làm sao bà lại ở đây tế bái thổ địa?”
Lý sư cô sửng sốt bị kéo lên, khi nhìn thấy là A Sơn bà, bàn tay lạnh ngắt vội vàng túm lấy đối phương, run rẩy nói: "Sơn Hoa à, tôi sợ quá, sợ quá."
“Đừng nóng vội, nói chậm thôi.” A Sơn bà đỡ Lý sư cô ngồi xuống bậc đá cạnh bãi cỏ, “Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?”
Lý sư cô khổ không chịu nổi kể lể, “Đêm nào tôi cũng mơ thấy mình cùng người thân cận.”
“Hả?” A Sơn bà vẻ mặt nghiêm túc, “Bà vẫn một thân một mình, đó không phải chuyện tốt sao.”
"Phi phi~, tốt cái quỷ mà tốt, tất cả đều là mấy lão già đã chết. Người đã từng gặp qua Diêm vương gia đến đòi lấy tôi! Bọn họ muốn lấy, tôi lại không thèm gả đâu." Lý sư cô bị tra tấn đến mức gầy một vòng lớn, “Làm hại tôi đêm nào cũng không dám ngủ”.
_________
Đều là những người đã một bó tuổi, A Sơn bà trên đời cũng không có mấy chị em tốt, nhìn thấy sắc mặt hốc hác của Lý sư cô, trong lòng cũng đau xót theo nên muốn giúp bà nghĩ biện pháp.
"Mỗi đêm đều gặp ác mộng, có lẽ là bị trúng tà. Chúng ta đi tìm đại sư xem một chút đi."
Lý sư cô thở dài: “Tìm đại sư? A Vinh ghét nhất là mấy chuyện thần linh quỷ quái, nếu để cho nó biết nhất định lại trách tôi không tin vào khoa học. Hơn nữa, tôi đã lén lút đến miếu Hoàng Đại Tiên khấn bái cũng chẳng có tác dụng gì, tôi không biết phải làm sao bây giờ.”
"A Vinh sẽ không trách bà đâu, dù sao bà cũng là mẹ của nó." A Sơn bà nghĩ nghĩ một chút, sau đó nắm lấy tay Lý sư cô nâng lên, "Không bằng như vậy, tôi biết một cô gái trẻ, cô bé rất có bản lĩnh về phương diện này, hay là để con bé coi cho bà thử xem."
Lý sư cô nghi hoặc: “Có ổn không vậy?”
“Còn hơn là ở đây ủ dột buồn bã cầu xin thổ địa công.” A Sơn bà tính tình nóng nảy, lập tức muốn lôi kéo Lý sư cô đi phố Miếu.
“Chờ một chút.” Lý sư cô quay người, “Tôi lên lầu khóa cửa đã.”
Sở Nguyệt Nịnh đã đến phố Miếu, cuối tuần có rất nhiều khách du lịch từ nơi khác đến, dòng người đột nhiên tăng lên, cả đường phố chật kín người, kề sát nhau mà đi.
Thật vất vả mới dừng được xe.
Sở Nguyệt Nịnh chật vật kéo chiếc bàn gỗ nhỏ từ dưới quầy hàng mở ra, làm xong việc, cô dừng lại một chút để thư giãn, sau đó quay người lấy ra một chiếc khăn hình tam giác từ ngăn kéo nhỏ trên tủ kính, trước tiên đem mái tóc dài buộc lại, sau đó dùng chiếc khăn hình tam giác để cố định phần tóc mái đã chia ba bảy lại về phía sau.
Cô lấy từ trong túi quần ra một chiếc gương cỡ nhỏ và nhìn chung quanh để chắc chắn rằng không có sợi tóc nào rơi ra phía trước mới yên tâm.
“Đến sớm thế à?" Lâm Gia Hoa cũng đẩy xe đi tới, lấy ra bánh trứng nóng hổi mới làm đặt lên mặt bàn, nhìn về dòng người ngày càng đông ở phố Miếu, mỉm cười vui vẻ, "Trông cô có vẻ khẩn trương quá?"
Sở Nguyệt Nịnh sờ sờ mũi, ngước mắt lên, hai má hơi phồng ra: “Tôi cũng không thể làm gì được, ngành phục vụ ăn uống cần chú ý vệ sinh mà. Nếu khách hàng nhìn thấy một sợi tóc đậu trong nước đường, không phải muốn đem quầy hàng của tôi dỡ xuống sao.”
“Nói như vậy cũng có chút khoa trương rồi.” Lâm Gia Hoa từ trên xe chuyển một cái lò nướng ra đặt lên bàn quầy hàng, sau đó xoay người cắm vào ổ điện. "Tuy nhiên, hôm nay có rất nhiều người, hy vọng cô và tôi có thể kiếm được nhiều hơn."
"Tôi cũng hy vọng như vậy." Sở Nguyệt Nịnh vừa trả lời thì nghe thấy phía đối diện truyền đến một tiếng phịch, hai người ngừng nói chuyện, nhìn sang thì phát hiện là A Cường của quán mì Chezai với vẻ mặt sa sầm, hắn ta cầm một đống bát nhựa ném xuống đất và chửi bới người nhân viên làm thuê, vẻ mặt cực kỳ tức giận, còn liên tiếp liếc nhìn về phía quầy nước đường.
Lâm Gia Hoa đột nhiên cảm thấy không ổn.
A Cường từng là người trong giới xã hội đen, tuy đã cải tà quy chính từ lâu nhưng sát khí vẫn rất mạnh mẽ, xem bộ dạng căm hận của hắn thì chắc chắn cái chết của Diệp Thiên Lương khiến hắn rất bất mãn.
"Diệp Thiên Lương đối với hắn xem như có ơn cứu mạng, hiện tại người đã chết, phải cẩn thận hắn tìm đến gây phiền toái."