"Em có khó chịu khi chị từ chối căn hộ ở Đông khu không? Chỗ đó rộng hơn trăm mét vuông, so với nơi chúng ta đang ở bây giờ thì giống như một dinh thự vậy."
Dù sao, nếu căn hộ ở Đông khu được cấp cho bọn họ, Sở Di cũng có một phần.
Chu Di có quyền được biết.
“Em mới không cần.” Sở Di vùi đầu ăn cơm, khuôn mặt nhăn lại làm vẻ muốn nôn mửa: “Ai thèm nhà ở bẩn thỉu của bọn họ?”
"Chính xác."
Sở Nguyệt Nịnh nhớ đến đôi giày da đặt trước cửa khi cô mới bước vào, "Giày của em rách mất rồi đúng không? Khi nào có thời gian chị sẽ dẫn em đi mua một đôi."
Tất cả học sinh ở trường Hương Giang đều mang tất trắng và giày da.
Sở Di chỉ có một đôi, còn đã hỏng mất.
“Không cần.” Sở Di cũng không để ý chút nào, “Em dùng keo dán lại là được.”
Sở Nguyệt Nịnh kinh ngạc: “Chị nhìn thấy trên giày da đã có vết keo.”
"Không sao đâu, mỗi ngày đều dán là được, mấy trăm khối một đôi, vứt đi thì tiếc lắm."
Sở Nguyệt Nịnh quyết định có thời gian sẽ đi mua một đôi, cũng không xoắn xuýt quá nhiều, hai người cơm nước xong xuôi, Sở Di dọn bàn rửa chén.
Sở Nguyệt Nịnh lấy quần áo trong tủ ra vào phòng tắm tắm rửa, cô mở vòi hoa sen, bọt nước phun ra, cô vươn tay lau đi hơi nước đọng lại trên gương, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương, cô sửng sốt.
Thiếu nữ trong gương có làn da trắng nõn, đôi mắt lệ chi hẹp dài, mái tóc đen dài đến eo, cạnh sống mũi có một nốt ruồi nhỏ có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tướng mạo ngoại trừ làn da khô hơn nhiều, lại giống hệt như đúc kiếp trước của cô.
Sở Nguyệt Nịnh không nhìn nữa, hơi nước xông lên mặt gương, cô cầm chai dầu gội đã sớm trống rỗng trên bồn rửa mặt, cố gắng ép ra một chút để gội đầu cho xong.
_________
Một đêm trôi qua.
Khi bình minh lên, nắng vàng chiếu qua cửa sổ xuống sàn nhà, bản nhạc vui vẻ của Hồng Kông chậm rãi vang lên từ chiếc máy phát nhạc kiểu cũ của nhà hàng xóm, hòa lẫn với tiếng nước và tiếng hàng xóm nói chuyện. Như nước sôi sùng sục, đường phố Thâm Thủy Bộ dần trở nên sống động.
Sở Nguyệt Nịnh mở mắt ra, nhìn tấm áp phích đã ố vàng của Tứ Đại Thiên Vương trên tường, cô bình tĩnh lại trong giây lát, khi đã hoàn toàn tỉnh táo, cô vén chăn lên, trèo lên hai bậc thang nhìn lên giường trên, cô gái đang đắp một chiếc chăn mỏng màu sắc sặc sỡ, vẫn còn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay là cuối tuần.
Cô không đánh thức Sở Di mà nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa mặt, khi bước ra ngoài nhìn thấy ánh nắng vàng ngoài cửa sổ, không khỏi cảm thấy thoải mái và tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Đáng tiếc không tìm được giấy nợ, không sao, cứ từ từ tìm là được.
Sở Nguyệt Nịnh nắm chặt nắm tay, yên lặng tự cổ vũ: "Được rồi, chuẩn bị nguyên liệu làm nước đường, sau đó đi tìm chủ nhà trả tiền thuê nhà!"
Ba giờ sau.
Sở Nguyệt Nịnh giao 1100 khối còn lại cho chủ nhà.
Bà chủ nhà cả đầu tóc dùng ống cuộn lại, dùng tăm xỉa răng, một tay giơ một xấp tiền Hồng Kông lên soi dưới ánh nắng mặt trời, trên môi nở nụ cười, mở ngăn kéo nhét tiền vào.
"Em gái à, không phải chị có ý làm khó dễ em, chị cũng chỉ có hai gian phòng để kiếm sống, lần sau trả tiền thuê nhà sớm một chút. Không phải ai ở Hương Giang cũng tốt như chị đâu."
Sở Nguyệt Nịnh nghe chủ nhà lảm nhảm, trong lòng âm thầm mắng.
Quyết định kiếm được tiền phải đổi một căn phòng lớn hơn.
Sau khi từ biệt chủ nhà, Sở Nguyệt Nịnh chở một xe đầy nguyên liệu nước đường rời khỏi khu nhà cho thuê, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một bà lão đang dùng cây lược đào chải tóc.
“A Sơn bà?” Sở Nguyệt Nịnh trong mắt tràn đầy kinh ngạc, phanh xe dừng lại: “Bà bà không phải sống ở đường Cửu Long sao?”
A Sơn bà tay phải vác một chiếc ba lô, mỉm cười giải thích: “Đúng vậy, chị em tốt của bà đang sống ở đây, gọi điện thoại cho bà nói rằng bà ấy trong khoảng thời gian này ngủ không ngon giấc nên bà đến đây để bồi bà ấy."
Vừa dứt lời, đôi mắt một mí phủ đầy nếp nhăn của A Sơn bà nhìn về phía xe hàng, “Lại ra bày quán à?"
Sở Nguyệt Nịnh nghe A Sơn bà khen ngợi chăm chỉ, hai mắt cong cong mỉm cười: “Làm sớm kiếm tiền sớm!”
“Cũng đúng.” A Sơn bà có chút đăm chiêu nói, “Lái xe chậm một chút.”
Sở Nguyệt Nịnh hai mắt cong lên, đạp xe quay đầu nhìn lại: "Cháu biết rồi."
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ, một chiếc áo thun hoạt hình vẽ Popeye nhét vào trong chiếc quần dài màu xám, đi một đôi tất trắng cùng một đôi giày thể thao Huili.
A Sơn bà nhìn xe hàng biến mất trên đường phố, cảm khái: "Cô bé thực sự còn xinh đẹp hơn cả người mẫu nữ trên poster. Nịnh Nịnh lớn lên như thế này. Nếu không đi tranh cử Hoa hậu Hồng Kông của TVB thì thật đáng tiếc."
Sau khi cảm khái xong, A Sơn bà ôm hành lý đi về phía khu nhà, cuối cùng cũng tìm được ngôi nhà cần tìm, nhưng đôi mắt lờ mờ của bà đột nhiên nhìn thấy một tia sáng, tìm đi qua.
Trên bãi cỏ cạnh khu nhà có một bà lão búi tóc đang quỳ dưới đất tế bái thần thổ địa.