Thập Niên 90 Hương Giang: Đơn Giản Một Quẻ, Nhận Tội Đền Tội

Chương 18:

Chương Trước Chương Tiếp

Toàn bộ xác chết bị lột da, giống như một miếng thịt heo, mỡ thịt chất thành từng lớp rõ rằng.

Cam Nhất Tổ ngay bên cạnh không nhịn nổi, chạy đến cuối ngõ để nôn.

La Thất Trung, một cảnh sát kỳ cựu giàu kinh nghiệm lắc đầu, "Thật sự đáng thương. Toàn bộ thi thể đều không có lấy một khối da, chẳng lẽ đây lại là một vụ án quỷ giết người sao?"

"Quỷ giết người?" Cam Nhất Tổ sau khi nôn xong trở lại lấy một gói khăn giấy lau miệng, bối rối.

Thi Bác Nhân giải thích: “Hôm trước cậu nghỉ nên không biết, chúng tôi đã nhận được một vụ án tử vong do người chết cầm đinh quan tài tự đâm vào đầu mình.”

Thi Bác Nhân nắm tay làm động tác lên xuống trên đỉnh đầu, mô phỏng thủ pháp, “Từ đỉnh đầu xỏ xuyên qua, thành bảy lỗ máu. Lúc đầu tưởng rằng đó là một vụ giết người, nhưng sau nhiều lần điều tra rồi căn cứ dựa trên lời khai của nhân chứng, kết quả xác định là tự sát."

Thi Bác Nhân kể lại việc Diệp Thiên Lương đưa quan tài xuống giếng bịt kín.

"Người chết dùng đinh quan tài đâm vào hộp sọ của người vợ đã chết, sau đó lại nổi điên tự sát, không phải quỷ giết người thì là cái gì..."

Chu Phong Húc ngắt lời, "Tôi kêu anh kiểm tra dấu chân cạnh giếng, tiến triển thế nào?"

Thi Bác Nhân sửng sốt, rụt cổ lại, lẩm bẩm: "Không có giám sát cũng không có nhân chứng, bên giếng chỉ có một đống dấu chân người, muốn như thế nào kiểm tra đây?"

"Anh cũng biết đó là dấu chân người? Có người làm sao sẽ xuất hiện quỷ?" Chu Phong Húc nhìn chằm chằm thi thể trong túi nhựa nhiều màu, không quên dặn dò Thi Bác Nhân, "Yêu cầu bộ phận pháp y lưu giữ thông tin về dấu chân. Sớm hay muộn, đối phương sẽ lộ ra sơ sẩy."

Hắn cũng không tin chuyện quỷ giết người gì đó.

Ở đâu có tội ác, ở đó sẽ có sự thật.

Vụ án đinh quan tài quá mức quỷ dị, hắn nhất định sẽ tìm ra manh mối, đem tất cả xâu chuỗi lại tìm ra đáp án.

Bác sĩ pháp y mang theo hòm tiến vào hiện trường.

Mọi người ngừng trò chuyện.

Ba người ngồi xổm lần lượt đứng dậy, bắt đầu tra xét hiện trường…

_________

Sở Nguyệt Nịnh cất xe xong đi lên phòng, vừa mở cửa thay giày.

Cửa phòng tắm mở ra, Sở Di xoay người dựa vào tường nhìn ra, tóc xoã tung che cả mặt, đôi mắt nheo lại, miệng ngậm bàn chải đánh răng nói một câu bằng tiếng Quảng Đông.

“Chị, chị lại về muộn à?”

Sở Nguyệt Nịnh lắc lắc miếng thịt: “Em xem đây là cái gì?”

Sở Di hét lên một tiếng, theo sát là tiếng nước súc miệng rầm rầm, cửa nhà vệ sinh lại bị mở ra.

Vạt váy ngủ nhỏ phía trước của Sở Di bởi vì sốt ruột mà ướt đẫm nước, đôi mắt hạnh tràn đầy hưng phấn, cô khoanh hai tay lại chống cằm: "Chị mua thịt thật à!"

"Aaa! Em muốn ăn thịt xào ớt cay!"

Đồ ăn Hương Giang khá thanh đạm, Sở Di đến từ Tương Thành, thích đồ ăn cay và đậm đà nên ăn không quá quen.

“Ô ô ô...chị à, chị thật là tốt. Tiền thuê nhà còn chưa trả được nhưng vẫn có thể ăn thịt."

“Ai nói không trả nổi tiền thuê nhà?” Sở Nguyệt Nịnh lấy miếng thịt ra, trêu chọc: “Đã vui vẻ như vậy thì nhất định không ngại tự mình nấu ăn chứ?”

Sở Di nước mắt lưng tròng mím môi: "Chị..."

“Dù sao thì một ngày làm việc cũng rất mệt mỏi.” Sở Nguyệt Nịnh chỉ nói một câu, Sở Di vội vàng chạy vào bếp không nói một lời, gấu váy ngủ uốn lượn trên không trung giống như gợn sóng, vội vã ném lại một câu.

"Cho em mười phút."

Cửa bếp đóng lại, ngay sau đó bên trong truyền đến tiếng muôi thìa leng keng.

Sở Nguyệt Nịnh thu hồi ánh mắt, đem đồ đạc đặt lên bàn bát tiên*, trên mặt bàn gỗ màu đỏ sậm không ít nước sơn bị bong tróc ra, vừa đặt đồ lên đó bốn chân liền run rẩy, cô đẩy chiếc bàn gỗ gần sát vào tường, một tiếng bịch nhẹ, tro bụi rơi xuống từ những cái hố trên bức tường.

(*bàn vuông dành cho tám người)

Sở Nguyệt Nịnh giơ tay phủi bụi đất.

Tổng diện tích của ngôi nhà không đến 30m vuông với giá là 1500 khối, trong phòng chỉ có một cửa sổ kính nhỏ dùng để thông gió, những ngày nóng nóng vừa ngột ngạt lại ẩm ướt.

Ở đời trước, phòng ngủ của cô ở còn có diện tích lớn hơn thế này.

Sở Nguyệt Nịnh vô cùng hoài niệm cảm thán: “Vẫn cần kiếm nhiều tiền hơn nữa.”

Nói xong, cô chuyển sự chú ý đến chiếc tủ gỗ duy nhất trong phòng, bày ra một chiếc ghế bằng gỗ, giẫm lên rồi tìm kiếm hành lý mang đến từ Tương Thành.

Kết quả là tìm kiếm cả buổi vẫn không có một chút tung tích nào của giấy nợ.

"A Di, em có biết giấy nợ mang theo ở đâu không?"

Sở Di vừa vặn bưng món thịt xào ớt xanh thơm phức đi ra, cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nhăn mặt nói: “Không phải ở trong tủ sao?”

“Không có.” Sở Nguyệt Nịnh từ trên ghế gỗ nhảy xuống, lo lắng đánh thức người ở tầng dưới, cô lặng lẽ dời ghế gỗ đến cạnh bàn bát tiên.

Sở Di đặt đồ ăn lên bàn, xới một bát cơm trắng đưa tới, khó hiểu hỏi: “Sao đột nhiên chị lại muốn tìm giấy nợ?”

Sở Nguyệt Nịnh đem chuyện hai mẹ con Phương gia không chịu trả lại tiền nói ra.

Sở Di cực kỳ tức giận, cắn đũa: "Thật vô liêm sỉ. Người kia rõ ràng đã mượn ông ngoại 7000 khối."

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 13%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️