Cạo thì cạo đi.
Có lời khen ngợi, xấu một thời gian cũng không phải không thể chấp nhận.
Vệ Nghiên Lâm đã biết ý đồ đến của Sở Nguyệt Nịnh, hắn cáo từ với viện trưởng viện dưỡng lão trước rồi dẫn theo cô đi về phía núi Đại Lão.
Hai người leo lên một nửa sườn núi, đừng nói gỗ bị sấm đánh, ngay cả một cây cối khô héo cũng không thấy.
Vệ Nghiên Lâm bị ánh mắt oán trách của Sở Nguyệt Nịnh nhìn chằm chằm cũng hơi sợ, vội vàng xin tha: "Rõ ràng trước đây tôi đã nhìn thấy một khối gỗ sấm sét to đánh ở đây nó còn là một cây đào nữa."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây